Mai tôi đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau...
Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhìn theo
Nhưng nhìn thì nhìn đời trăm nghìn góc phố
Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu
Mai tôi đi dù hôm nay đang vào thu
Giòng sông Seine đang mặc áo sương mù
Đang nhìn tôi mà khoe nước biếc
Khoe lá vàng lộng lẫy lối đi xưa
Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều giòng nước chảy
Dù mai kia
trong đêm khuya hay một ngày sớm dậy
Trên một con đò, bên một góc phố,
dưới một lũy tre
Tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
và có lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris
để khói thuốc xám trên môi dăm người bạn
và trên môi tôi
điếu thuốc sẽ runtrên những đường cong lận đận
điếu thuốc sẽ run như chân người vũ nữ vừa quen
đôi chân người mà tôi không dám nhớ cũng không dám quên
còn quay đảo giữa điệu nhạc mềm như khói thuốc...
tôi sẽ hỏi trong những chiều giá buốt
những chiều mưa mây xám nặng trên vai
người con gái mắt xanh màu da trời
trên áng mi dài có quanh co tuyết phủ
Rồi cả người
cả Paris nhìn tôi qua một nụ cười nhắn nhủ
nụ cười mềm như nắng của cuộc chia ly
của một buổi sáng mai khi
những người phu đổ rác bắt đầu đi
những thùng rác bắt đầu cọ vào nhau
với những tiếng kêu của một loài sắt lạnh
như những tiếng kêu của những chiếc đinh khô, những hình búa rắn
của những đôi mắt nhìn theo và tôi cũng nhìn theo
không biết người ta vừa khâm liệm mình hay khâm liệm một người yêu
Dù người yêu không phải là người con gái có mớ tóc vàng
Nhưng cũng sợ phải viết những lá thư xanh về xứ Đũa son
Nên tôi không dám hỏi:
tại sao mắt em buồn
tại sao má em đỏ
tại sao môi em ngoan
vì những ngón tay tô màu đũa son
đang muốn gắp cả đời người hạnh phúc
Và cả tôi cũng nghẹn ngào trong mỗi lần nói thật
mỗi lần nghe Paris hỏi tôi:
tại sao anh về
tại sao anh không ở...
Nhưng dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản
dù tôi yêu Paris hơn một người bạn yêu một người bạn
hơn một người yêu yêu một người yêu
Dù đêm nay tôi vẫn làm thơ
dặn những người con gái nhỏ đi về
trên hè phố Saint Michel
gò má đỏ phồng bánh graffen
để những hạt đường rơi trên má
lau vội làm gì cho có duyên
Dù đêm nay những người yêu nhỏ vẫn đi về
vẫn đôi mắt nhìn lơi lả hở khuy
cặp môi nghiêng trong một cánh tay ghì
mỗi chuyến métro qua vồi vội
giòng Seine cười ngoảnh mặt quay đi
Vẫn kiểng mình trong sương khuya
nhìn bốn phia chân trời
Và đôi mắt tôi
vẫn tìm đến trong mộtgiờ hò hẹn
Và từ mai trên những lá thư xanh
tôi không được bắt đầu bằng một chữ P hoa
như tên một người con gái...
Nguyên Sa
Nguyên bài thơ được bác Cường gửi cho các bạn trong nhóm đọc sau khi bác ấy nghe tụi mình"thảo luận" về cái sự chầm-chậm-rồi... Hẳn bác bực mình và ngứa tai quá nên dí ngay bài thơ từ sáng sớm cho mấy mụ già này sáng mắt ra. Hi hi...
Chẳng là hôm nghe Dz Vân nhắc bài thơ nầy được phổ nhạc và ca sĩ Nguyễn Hồng Nhung hát. Tức thì "nghe sĩ" Lê Hồng Nhung lọt tai mà không nhớ rõ ca từ. Vậy nên một sáng đẹp trời, Hồng Lê nhắn rằng: M ơi khi nào rảnh chép cho mình bài thơ có câu "chầm chậm rồi cũng tới " nhé! Mắc cười quá mà chưa trả lời đươc vì mỗi khi vô group là có quá nhiều đề tài. Và thực tình cũng không thuộc hết, định hôm nào hỏi bác Gồ. Tối qua Nhung rủ qua nhà ăn tối để Vân làm món cá hấp và mình được đãi chè đậu ván và bánh ít Huế. Mỗi cái món bánh ít bánh ram mà hôm qua đã "thảo luận" tưng bừng về rán và ram rồi cam với còng trên group! Trong bữa ăn , Nhung tiếp tục nhờ Vân giải thích. Tường tận về cái vụ ít ram cam cồng cóng ba miền rồi, bàn qua câu "chầm chậm"! Chầm chậm rồi đi đâu? Chầm chậm rồi cũng tới!... Ăn uống xong xuôi, trò chuyện tiếp tục về đời Cô Lựu rồi về vì đường xa dù không ướt mưa! Để ngày mai Nh còn phải đi làm.
Trên xe, câu "chầm chậm" lại được nhắc tới và lại có những tràng cười thú vị...
Một lần nữa Vân nói bài thơ này của Nguyên Sa và nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc, nghe Nguyễn Hồng Nhung hát. Vân hướng dẫn cho Nh tìm trên youtube sẽ có. Mèn ơi, câu chuyện vẫn rôm rã khi xe quẹo vô cửa nhà để Mai xuống trước thì Vân không chịu. Bạn ấy bảo cả 3 người phải đi với V về tới nhà mới được. Rồi sau đó quành lại nhà Mai. Ok. Thế mới thấy người già trở thành con nít! Bạn tui lại nhõng nhẽo như ngày xưa 2 đứa ở chung trên đoạn đường Trương Minh Ký. Đến nhà chị Thanh, không khí thân tình ấm áp quá! lại bịn rịn chia tay chia chưn một hồi .
Nguyên Sa đã bảo mà: Chậm thế nào rồi cũng phải xa nhau...
Anh Hiếu và Nhung đưa về nhà, chào hai vợ chồng người bạn thân quý, Nhung lại đòi dắt mình tới cửa nhà, đợi mở cửa vô nhà rồi mới chịu ra xe. Người vô nhà nhìn qua cửa sổ mới thấy hai người quay đầu xe lại để về! Ôi cái tình bạn của những người già trải qua 2 thế kỷ, dong ruỗi trên biết mấy chặng đường đời, sao mà trong trẻo quá! Tìm đâu ra cái-thứ-quý-báu- ấy trong thế hệ hôm nay? Nhớ câu "khó quá cho qua!" Cứ vậy đi cho nó nhẹ. Đó là câu nói rút ra từ các games show được Dz Vân kết luận một cách dí dõm để nhẹ lòng, nghe sao có chút ngậm ngùi, khi kể chuyện đời...
Vậy đó, rồi chỉ kịp khoe với Hải và Xuyến về cái món cá hấp và cơm áp chảo chửa cháy nồi cơm bị nhão, bữa tiệc 4 người...giây phút sau là khò cho đến sáng.
Đã thành thói quen, ngủ dậy là bấm bấm quẹt quẹt điên thoại. Lúc này lại có mấy cái group của nhóm già này... Thì ra hôm qua về, bạn Lê Hồng Nhung đã tìm ra bài hát do Nguyễn Hồng Nhung hát! Hình như bạn ấy rất thú vị nên đã post lên rồi ghi lại lời nhạc đầy đủ nữa! Chưa hết, bạn ấy còn "bình": Mai ơi, "Nhưng chẳng thể nào thì cũng sẽ xa nhau" chớ không phải "nhưng chậm thế
nào",nhưng mà không chừng "chậm "hay hơn "chẳng" đó. Nhưng chẳng thể nào thì bóng bẩy hơn như thơ của "nó", còn "chậm" thì nghe thành thật dịu dàng như thơ bác Cường. N nghe N HN hát rồi, share trên fb. Hay thật"
Trời ạ. Tui bối rối thật. Bạn tui chắc đã thức đêm qua để nghe, để thấm rồi chép lại nguyên xi lời bài hát, rồi so sánh phân tích. Nhưng hơn 40 năm xa tiếng Việt rồi, bạn quên mất lời thơ và lời nhạc, về nhạc sĩ chuyển thơ qua nhạc thì cũng cần đổi thay đôi lời cho nó có giai điệu phù hợp mà vẫn giữ ý nghĩa. Nhưng mà bạn tui cũng hay quá khi nhận xét đó!
Bài hát:
Mai tôi đi chắc trời mưa giăng lũ
mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chẳng thể nào thì cũng sẽ xa nhau, mình cũng sẽ xa nhau.
Lời thơ:
Mai tôi đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau.
Tui phải đi bộ kẻo nắng lên nên hẹn lát nữa về đọc tiếp.
May quá, sáng nay bác Cường đã "phọt" được từ trí nhớ hay tra ở đâu ra nguyên
cả bài thơ dài và giải thích là Anh Bằng lấy ý từ bài thơ Paris của Nguyên Sa. Vậy là bạn tui đã đọc rồi và tui thoát cái dốt vì chưa tìm ra được bài thơ.
Rất cám ơn bác Cường, xứng bậc đàn anh VH của tụi tui! và cũng rất cám ơn bài thơ viết về cái sự mưa mưa, chậm chậm mà tụi tui nói tới nói lui mấy hôm rày.
Thơ Bác Cường
Mai tôi đi trời mưa hay không mưa
Không mưa hay mưa tôi vẫn không thể chậm
Bởi chậm thế là tôi sẽ trễ chuyến bay....
P/s Hôm nay mới lãnh hội lời nhắc nhở của bác Cường :
Viết lại đi
Về những giọt nước mắt đêm sinh nhật
Của một người đi từ đông sang tây
Cảm động ôm món quà của Phật
Và niềm vui trong ánh mắt.
( Chắc phải trễ vài hôm. Chậm thế nào rồi cũng phải viết thôi! )
Quá dể thương. Vô cũng cảm phục tình bạn qua hai thế kỉ nhưng vẫn tươi roi rói.
Trả lờiXóa