Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2025

Trong xanh...

Tui ngồi trước bàn phím. Và không biết đặt tựa đề cho bài viết là gì. Tui có thói quen hay đặt tựa đề trước khi viết. Vừa là có chủ điểm vừa là để tập trung. Có khi đi bộ, sau khi đã trì chú hoàn tất 21 biến Chú Đại Bi, tui bắt đầu suy nghĩ miên man chút chơi! Là có chủ đề để viết cho vui kẻo lá cỏ vườn quen bị vàng úa, rụng rơi...Hoăc khi đã leo lên giường chuẩn bị đi ngủ mà không ngủ được, tui cũng nghĩ về cái sự mình viết gì đây.
Thế nhung cũng có khi nghĩ rồi không viết. Thiệt là lãng quẻ! Mà cuộc đời này thì luôn lãng quẻ đó thôi mà! (tui giờ đầu óc lộn xộn, không còn rành rẽ về chính tả, nên những chữ có "hỏi", "ngã" nếu sai , mong bạn bè hỉ xả, bỏ qua.) Tầm này rồi, dạy bảo ai nữa mà đòi hỏi phải thiệt tinh anh, chính xác he! Thôi cứ để cuộc đời phiên phiến chút cho nó dễ sống ha.
Mấy hôm trước ở đây trời chuyển tiết vào Đông. Lạnh hơn bình thường xíu. Áo khăn quàng cổ, cẩn thận hai ba lớp để ra đường đi bộ cho khỏi lo bị lạnh dễ cảm, dễ ho. Tóm lại là cho nó an toàn về sức khoẻ. Nên tui vẫn đi như đi chơi dưới bầu trời đầy mây xám. Theo con đi chợ cũng yên tâm.
Hai bữa nay thời tiết đã ấm lên và nắng trong veo, bầu trời xanh thẳm. Có thể tận hưởng không khí trong lành trên suốt quảng đường đi và ngồi một mình nhâm nhi cà phê nóng trong sân vườn, nghe loáng thoáng lũ chim ríu rít trên máng xối, mái nhà... Bước chân đã trở lại bình thường sau mấy hôm trời lạnh hơi bị đau mắt cá chân rồi đau lòng bàn chân. Đúng là rất ư khó chịu. Và khi đã trở lại nhẹ nhàng thì cũng rất chi là dễ chịu! Tui là người hơi thiên về cuộc sống duy tâm. Nên tui luôn cảm ơn các Đấng Thiêng liêng đã phù hộ cho mình... Mấy nay tui cũng có uống cacao nóng pha thêm chút bột quế như tụi nhỏ dặn và cũng có cách suy nghĩ rằng Ơn trên đã hướng dẫn tụi nhỏ để chúng nó biết thêm bài học hỗ trợ, bổ sung cho tui mau hết đau chân...Luôn biết ơn đời, biết ơn người, biết ơn Vũ trụ và các Đấng Thiêng liêng vẫn ở đâu đó quanh ta để nâng đỡ cho ta... là một thái độ sống tích cực mà tui luôn trân trọng.
Sáng nay trời đẹp. Đi ngang hồ nước phản ánh bàu trời xanh thẳm, có vài cánh cò trắng phau nghe động bước chân vội vỗ cánh bay đi, chỉ còn lại sự yên tĩnh trong lành của buổi sáng. Tui chụp tấm hình lưư lại khoảnh khắc trong xanh ấy và chút trong xanh của tâm hồn tui buổi sáng đẹp trời .

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2025

Bận rộn

Tuần lễ Thanksgiving đã qua. Một tuần bận rộn trên nước Mỹ và có lẽ cũng bận rộn hơn trong cuộc sống của mọi người ở đây. Từ thông tin về lượng người đi lại trong dịp nghỉ lễ gần 90 triệu người có mặt ở các phi trường, họ sử dụng phương tiện giao thông là máy bay, một số lượng cũng không nhỏ sử dụng phương tiện xe lửa, một số nhiều gia đình đã tự lái xe đi lại với cái khoảng cách về thăm nhà từ 50 miles trở lên. Có cả phương tiện đi lại bằng xe bus (như dạng xe đò ở VN ) đi từ thành phó này sang thành phố khác ở trong một tiểu bang như Nam Cali đến Bắc Cali, từ Orange County đến Sac ramento. Hay từ Dallas đến Houston trong tiểu bang Texas. Từ Dallas (Texas) đến Oklahoma city (Oklahoma State)
Bên cạnh sự bận rộn về việc họp mặt gia đình, bạn bè trong ngày Lễ Tạ ơn, mọi người cũng rộn ràng bận bịu với việc shopping tấp nập của dịp black Friday giảm giá đủ thứ hàng hoá trên nước Mỹ.
Tui cũng không trật ra khỏi cái sự bận rộn của tuần lễ này. Con gái út về thăm nhà trong dịp lễ. Chị em dì cháu chúng nó ríu rít, líu lo. Tui cũng lăng xăng nấu vài món, đi chơi vài nơi với chúng nó. con rể cũng nấu món bún riêu theo yêu cầu của cháu ngoại tui. Nó nhõng nhẽo với Daddy và cũng muốn Dì nó được ăn món mà nó thích. Cả nhà chúng nó đi chợ HongKong, đi Sam's Club.v.v. để mua đồ về nấu. Bà Ngoại không đi. Tui hẹn với Nhung từ hôm trước. Khoảng 2g pm Nhung đến và tụi tui ghé thăm Chị Thanh. Bữa trước khi nhận tin nhắn của Nhung, tui đã rất vui và cảm thấy như hai đứa có thần giao cách cảm. Vì hôm rày tui canh cánh bên lòng muốn thăm Chị Thanh và mang ít quà từ VN như hạt sen Huế và bánh phồng tôm tặng Chị. Nhất là tui muốn gửi Chị chiếc áo khoác mà Vân đã tặng tui hôm gặp mặt bạn bè bên ấy. Thật ra đó là kỷ vật quý đối với tui. Nhưng chỉ là xếp cất trong tủ đồ, giữa rất nhiều chiếc áo lạnh khác của tui từ trước giờ và thêm nhiều cái của con út đem về cho Mẹ từ hồi Hè. Mà có mặc hết đâu! Có khi một mùa lạnh qua, chưa lấy ra, để hoài đó! Vì qua mùa lạnh là tới mùa nóng! Mặc xoay vòng chưa hết! Vậy nên hổm rày cứ mở tủ là thấy cái áo Vân cho. Là nhớ cái hôm bạn ấy choàng vào người tui ở nhà hàng ăn chay, lúc chụp hình. Cái áo còn mang hơi ấm. Tui lấy áo ra, xếp lại đàng hoàng rồi cho vào túi ni lông mới đựng áo dài mua ở VN. Định bụng có dịp là chuyển qua Chị Thanh, nói là Vân tặng Chị. Bởi vì tui muốn san sẻ hơi ấm của Vân cho Chị lúc này. Và thiệt là kỳ diệu khi nghe Nhung hẹn sẽ qua nhà chở mình đến Chị Thanh. Hôm trước tui đã hỏi địa chỉ để đi uber đến nhưng khi biết nhà mới xa quá, tui đành hẹn Chị và Phương sẽ có dịp gặp sau. Và cái dịp ấy đã đến. Nhờ Nhung và anh Hiếu chở đi. Vui và biết ơn bạn hiền. Nhân tiện nhận được món quà Vân gửi cho, nhắp một miếng mứt gừng cho ấm lòng và tận hưởng cái cảm giác ấy. Rồi gom hết mang qua tặng chị Thanh và các cháu. Thiệt vui khi nhìn thấy Chị lúc này hồng hào, khoẻ mạnh và linh hoạt hơn trong từng cử chỉ, trong từng câu chuyện. Nhà mới đẹp. Các con cháu vui, khoẻ, hạnh phúc. Không khí gia đình ấm áp, an vui lắm. Tui và Nhung chưng trái cây trên bàn anh Vinh và nói với Anh vài câu. Lúc nãy Nhung đòi mua hoa nhưng tui nói thôi, mua trái cây coi bộ bình thường hơn và hai đứa đã thống nhất ý kiến. Ngồi một lát thôi mà đã hơn tiếng. Lượt về coi bộ nhanh hơn lúc đến vì mới lần đầu tìm nhà hơi khó xíu.
Và ngày thứ sáu qua. Rồi ngày thứ bảy cũng bận rộn đi tìm cái shop bán hàng Nhật Bản. Con út muốn mua cho Mẹ mấy thứ bù lại bữa trước Mẹ đi chơi Colorado mang theo trong carry on bị không cho đem theo ở sân bay, mấy tube mỹ phẩm Japan của tui bị vất vô sọt rác vì cỡ lớn. Hoặc dụt sọt rác hoặc tốn 4-5 chục đồng gửi baggage. Con gái lớn cũng bị dụt luôn 3 cái loại khác nhau trong cả lúc đến và về! Tiếc lắm luôn! Nhưng đều đã mua lại rồi nên hôm nay chỉ đi chơi cho biết cửa hàng ấy chứ không mua, ngoại trừ mua bộ chén 6 cái của Nhật và vài món cho cháu gái. Nhưng cất để dành cho qùa sinh nhật. Hihi
Chủ nhật ba mẹ con đi chùa. Tui nấu xôi và chuẩn bị trái cây cho ngày cúng rằm tháng mười ở Chùa. Bận rộn, lăng xăng với các việc ở Chùa cùng với mọi ngưòi...Trưa, cho chúng nó về trước. Tui nghe Sư Cô bàn chương trình nấu thức ăn để Phật tử và mọi người ủng hộ gửi về mua cặp sách, vở... cho các cháu ở vùng lũ lụt Phú Yên cũ. Hai tuần trước đã hoàn tất chương trình mua mền gửi tặng đồng bào lũ lụt rồi.
Ở đây đang vào những ngày đầu mùa Đông. Gió rét mang theo làn mưa ẩm ướt. Bầu trời xám màu mây, không thấy bóng mặt trời. Năm giờ chiều đã cảm thấy hình như tối. Xế trưa bớt lạnh hơn và khô ráo hơn. Tui mặc ấm rồi đi bộ một vòng. Vừa đi vừa trì niệm Chú Đại Bi giữa cái lạnh hơn 40 độ F. Bước đi hôm nay chậm hơn mọi ngày nắng ráo chút xíu. Có lẽ vì chuyển mùa, mắt cá chân hơi bị nặng nề khó chịu từ hôm qua.
Rồi cũng hết giờ đi bộ. Cũng đã trì niệm 21 biến Chú Đại Bi trong chánh niệm. Chợt nhớ câu chuyện với bác sĩ khám mắt hôm qua lúc đến kiểm tra để làm kính. " Cô nhớ xoa dầu xanh và mang shot cao để giữ ấm chân..." Có những người dễ thương đến vậy!.
Chiều đang dần xuống nhưng trời có vẻ ấm hơn dù vẫn màu mây xám xịt. Ngồi xuống đây để miên man xíu. Miên man về hơi gió mùa Đông của một nơi xa...

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025

Thương...

Mùa này buổi sáng thời tiết se se lạnh. Nắng vẫn lên nhưng ấm và sáng. Bầu trời xanh. Ngủ dậy ra sân sau đi quanh một vòng khoảnh vườn thân thuộc. Dàn bầu bí đã được dọn sạch từ vài tuần trước. Còn vài cây ớt vẫn ra trái đều đặn, xanh tươi. Mấy cây táo cây hồng chưa rụng hết lá. Sương ướt trên cỏ. Tui bỏ dép, cởi shot, đi chân trần cho ướt, chạy quanh sân đùa với con thỏ trắng. Chỉ có tui với thỏ vì không cho em chó ra sân. Nếu có em, thỏ sẽ bị rượt chạy té khói. Tui tập mươi phút rồi vô nhà và chuẩn bị đi bộ buổi sáng.
Vừa đi vừa trì niệm Chú Đại Bi. Giữ cho tâm tĩnh. Không nghĩ ngợi gì. Khoảng hơn một tiếng sau thì ngồi nghỉ chân trên chiếc ghế bên hồ. Bầu trời xanh trong. Không khí lạnh từ phía Bắc đang tràn xuống nên mùa lễ hội Thanksgiving bắt đầu lạnh. Tui nhìn bầu trời xanh, mấy cánh cò bay chờn vờn trên mặt hồ. Bỗng nhớ hình cánh cò trong fb bạn mình. lại nhớ về Sài Gòn. Lan man nhớ về kỳ trước về VN chơi...Lại nghĩ về những ngày mưa lụt vừa qua ở miền Trung. Thương quá những người dân trong cơn nước lũ. Thương những khó khăn của phận người. Nhưng rồi lại nghĩ tới hình ảnh những căn nhà bóng láng màu gỗ quý . Những bộ bàn ghế bằng nguyên những khổ gỗ cẩm lai đường kính bằng sãi tay người lớn. Những bộ ván-mà quê tui gọi là bộ ngựa-với nhiều tấm khổ rộng chiều ngang và bề dầy cả gang tay....Đồ gỗ quý nhìn loá mắt từ những căn nhà rường nhiều thân cột to/ đường kính hơn hai gang tay người lớn. Hầu như những nhà giàu có và quan chức đều có nội thất bằng cây gỗ quý. Người ta khoe với nhau về những thứ quý ấy. Ngay cả các nhà hang, cà phê tui đã từng đến gần 10 năm trước ở BMT, người ta cũng thiết kế bàn ghế khách ngồi bằng những hàng băng ghế dài, rộng. thân cây gỗ quý bóng láng nổi bật những vân gỗ rất đẹp và đặc biệt. Tui đã từng tự nghĩ cây gỗ đó được lấy từ đâu và hậu quả của sự tàn phá rừng đại ngàn như thế... Nhưng nghĩ chỉ để mà nghĩ rồi cũng thoáng qua thôi. Bởi vì nó không liên quan đến những gì diễn ra trong cuộc sống của mình. Rồi quên đi.
Bỗng dưng vừa mới mấy ngày trước đây quê nhà lũ lụt, Từ Huế, Đà nẵng, Hội an... Rồi đợt lũ kinh hoàng từ các tỉnh mới sáp nhập, tên Tỉnh đọc chưa quen mà dồn dập những địa danh nghe quen thuộc.Tui nghe Tây Hoà, La Hai, Đồng Xuân, Sông Cầu -Phú Yên cũ- Những tên nghe quen thuộc đâu đây từ trong những tác phẩm của Người về đầu non, Trầm mặc cây rừng, Nhánh rong phiêu bạc... của nhà văn Võ Hồng, một thời tui và bạn bè ngưỡng mộ. Tui cũng nhớ tới vài người bạn của tui thời cấp 3 quê ở La Hai, Tuy An, Đồng Xuân, Phú Yên và chị bạn lớn hơn học Chính trị kinh doanh Đại học Đà Lạt hồi năm 1971-1972...Giờ đây những người bạn ấy đã vào hàng U80 và cũng không còn ở quê cũ nữa, có thể ở một nơi nào đó xa quê giống như tui. Nhưng những địa danh đang bị lũ lụt đã gợi tui nhớ về họ và những kỷ niệm dễ thương thời tuổi trẻ.
Tui chưa từng đến những nơi này nhưng đã từng đọc qua từ các trang sách và yêu mến những con người, những cảnh quang và cuộc sống của họ. Vậy nên, giờ đây nhìn hình ảnh trên internet, thấy cảnh chịu đựng sự tàn phá của cơn hồng thuỷ...Thương lắm những phận người.

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2025

Mùa Lễ Hội

(Picture from Net) Mỗi năm, ở Mỹ, cứ vào tháng 11 là mọi nơi bắt đầu rộn ràng, nhộn nhip. Và sẽ nhộn nhịp như thế cho đến qua năm mới, tết Dương lịch, nói theo kiểu người mình, hoặc New year, là cách nói ở đây. Người Việt mình còn có thêm mùa lễ hội Tết Nguyên đán, còn gọi là Tết Âm lịch. (Tui bây giờ mắc cái bịnh giải thích rườm rà xíu vì thỉnh thoảng giải thích cho các cháu đang học Tiếng Việt -Văn hoá Việt, nếu giải thích dài dòng quá, tụi nó không hiểu thì Mẹ của chúng nó " cứu bồ" bằng tiếng Anh)
Giờ đang qua 2/3 tháng 11. Tuần sau là Thanksgiving Day. Lễ Tạ Ơn. Việt Nam mình cũng có một ngày lễ nhắc người ta về khía cạnh tri ân Một ngày lễ hội mà gần như xuyên suốt cuộc đời dạy học của tui dù giờ đã xa cách thời gian và không gian ấy, tui vẫn cứ bồi hồi mỗi dịp nhớ về hoặc thời điểm ấy trở về. Hơn mười năm không có dịp mặc áo dài mới đến trường cùng bạn bè và học trò vui vẻ chuyện trò, chúc tụng nhau. Về sau này khi xã hội khá hơn lên thì ngày đó còn ăn uống tiệc tùng um sùm nữa. Riêng với tui, ngày Nhà Giáo VN 20/11 có rất nhiều kỷ niệm mà mỗi năm là một sắc thái khác nhau. Hồi còn đi dạy, có những năm ngày 20/11 tổ chúc lễ hội gần hết một buổi.Buổi chiều tui vè nhà là bắt đầu có từng nhóm hoặc có khi rải rác từng em đến thăm Cô. Tui là nguời thích nói chuyện. Học trò tui lại thích nghe và thích hỏi. Thế nên những bình nước liên tục được Cô Trò chúng tui pha thêm, những dĩa bánh trái của học trò tui cứ được đem ra mời nhau nhấm nháp. Nhóm này chưa về, nhóm khác đến và khi gặp nhau các thế hệ học trò rất thích thú. Tui cũng thương và thích chuyện trò với chúng nó có khi cả học trò dâu, rể, cháu cũng đến thăm tui ... Vậy nên đến khi có lúc phố xá vắng xe cộ rồi tụi tui mới chia tay. Và nếu hôm sau thời khoá biểu có giờ thì tui vẫn đi dạy bình thường. Lúc đầu hơi lừ đừ xíu nhưng vô giờ dạy, giảng bài rồi là không còn thấy mệt mỏi là gì! Lúc còn trẻ, người ta thường hăng say như thế đó!
Cho tới một năm. Lúc đó tui đã nghỉ hưu. Và buổi dự lễ 20/11 ở trường gây cho tui nhiều xúc động. Rồi buổi chiều lác đác một số em học trò cũ ghé thăm. Có nhiều học trò lớn không ghé thăm Cô nên nhắn tin qua fb. Một số khác đã trưởng thành và ở xa, trái múi giờ, buổi tối, thậm chí rất khuya, chúng nó cũng còn text mess. hay gọi về thăm Cô. Tui miên man với niềm vui của nghề thầy giáo... cho đến lúc ngày mới bắt đầu tui cũng bắt đầu lọ mọ leo lên giường cố dỗ giấc ngủ! Nhưng không tài nào ngủ được và cả ngày hôm đó, tui bềnh bồng, chơi vơi, chới với luôn! Tui hết hồn! Nhắn gọi cô bạn và cũng láng giềng dắt tui đi bác sĩ! Bị bs la. Tui bắt đầu thấy rằng mình phải biết điều khiển cảm xúc của mình từ đó.
Sau này, thỉnh thoảng tui cũng có vi phạm nguyên tắc mình đã đề ra. Và cũng thấy không ổn lắm! Cho nên, khi ngày 20/11 về ở VN thì bên đây là tối 19/11. Tui đã cố gắng dặn lòng mình hãy nghỉ về sức khoẻ. Đi ngủ sớm hơn chút. Đừng sa đà quá... Tui đã cố gắng nhiều mới có thể đi ngủ khoảng 10pm. Bởi thế, Sáng nay tui mở điện thoại lúc ngủ dậy thì có tin nhắn của chị Bảnh biểu em nói chuyện với Thiên đi Mai, có hình của Chính, Thiên và Chị Bảnh lúc 11:30 am ở VN, lúc mọi người dự họp mặt ở trường. Phải lỡ hẹn rồi! Xin lỗi mọi người và sẽ gặp nhau sau. Bạn già gặp nhau rất khó và những cuộc hẹn cũng thưa dần. Đủ thứ yếu tố trong cuộc sống làm cho ảnh hưởng mà vấn đề di chuyển có lẽ cũng càng ngày càng trở thành quan trọng hơn.
Thôi thì cứ nghĩ tới nhau và còn giữ được thân tình là quý. Mỗi khi mùa lễ hội về, dù đang ở đâu, mình cũng nghĩ tới nhau. Riêng tui, thực tình, tui đã nghĩ và đã nhớ nhiều về các bạn, các chị, các em học trò. Đó là một phần của cuộc sống tui, tâm hồn tui, Giả sử không có những điều đó, chắc cuộc đời buồn tẻ lắm! Hãy cứ nghĩ về nhau và tạo nên mùa lễ hội của tâm hồn.

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025

Mùa qua, ngày tháng qua

Thời gian trôi qua thật nhanh. Không chỉ như dòng chảy mà là dòng cuồn cuộn chảy. Mới về VN chơi, qua hôm tháng 9. Mới lên Aspenhighland Colorado chơi giữa tháng 10. Thoắt cái giờ đang giữa tháng 11. Đó là chỉ mới mùa Thu đang qua. Còn biết bao năm tháng cũng đã trôi qua, nhanh như những cái chớp mắt!
Gió đã chuyển lạnh hơn và nhiệt độ cũng bắt đầu xuống. Mấy hôm nay buổi tối chừng 40 độ F. Tui đã quấn vào người mấy lớp áo. Tui vốn rất dở chịu lạnh nên hơi hạ nhiệt độ xíu là tui quấn khăn, thêm áo khi ra khỏi cửa. Còn ở trong nhà nhiệt độ auto, điều hoà nên cả nhà mặc bình thường thì tui cũng ít nhất một áo lạnh và áo cổ lọ hoặc có khăn quàng. Tui là người đơn giản nhưng khi mùa lạnh về, tui bỗng trở nên rườm rà, áo đơn , áo kép. Cảm giác mình đã già hình như càng ngày càng rõ rệt hơn. Đó không chỉ là cảm giác bâng quơ nói cho vui mà một sự cảm nhận có ý thức đàng hoàng. Ví dụ như hồi về VN chơi, quen cách sống đơn giản của mình nên hơi bị "dội" vì nhiều thứ. Quên đi vài "chi-tiết-lối -sống-văn-hoá" ở quê nhà và bạn bè thân quen nên có lúc bỗng thấy mình lạc lõng. Rồi buồn. Có khi sau những gặp gỡ vui vẻ, thân thương với học trò, bà con... Lúc tối về lại thấy nhớ các con các cháu của mình và không khí gia đình ấm áp. Mỗi một bước chân đi cũng phải cẩn thận, dè chừng. Sợ sàn nhà restroom chưa khô. Sợ bậc cấp chưa quen bước... Có khi chợt thấy mình đang lắng nghe cơ thể của mình có lên tiếng nhắc nhở gì không? Và thấy lo khi dám đi du lịch một mình xa quá! Chung quanh vẫn nước non nhà nhưng chỉ là nước non nhà! Hơn nữa mọi cái, mọi người đều đã khác! Hay không khác nhưng trong lòng mình thấy khác. Vậy thôi!
Có lần đi bộ ở đường Tản Đà Quận 5, lúc lên Chùa cúng Ba trước mấy hôm về lại Mỹ, đang đi, quen với những con đường đi bộ bên ấy, không mấp mô, hoặc có chỗ cao hơn thì được warning phải chú ý bước chân của bạn ( your step! ) Tui đã bước đi mà không nhìn dưới chân, cứ lo ngớp ngớp nhìn hai bên phố xá. Ngó qua phía hồ bơi và nhớ những kỷ niệm xưa chở các con tới học bơi. Hơn 20 năm rồi! Đã có nhiều khác lạ. Tui miên man lẩm cẩm của cái bệnh già nua ấy nên vấp chân trên cái mớp gồ ghề của những viên đá lát vĩa hè. Tui ngã sấp, nằm sóng soài trên những cái mớp gồ ghề ấy và đã nhanh chóng lồm cồm ngồi dậy rồi đứng lên với những vết trầy trên các ngón tay trước khi mọi người xúm lại hỏi han để giúp đỡ! Tui vốn thích cuộc sống không ồn ào và tui rất ngại làm phiền tới người khác. Ở Sài Gòn lúc đó cũng có các cháu gọi tui là O ruột, có cháu bên chồng, tui thương quý như con, có em học trò đã sát cánh bên Cô, chở đi thăm quý Thầy Cô cũ... Nhưng tui chọn cách đi một mình. Ngồi Grap và những khoảng đường đi bộ ngắn. Sau cái ngớp ngớp và bị vấp đó, tui nghĩ: điều gì sẽ xẩy ra nếu mình bị té nguy hiểm hơn? Tự nhiên thấy ớn ớn. Và tự hứa với mình cũng như một lời răn đe với mình: đừng tưởng còn có sức khoẻ là tung tăng đi đó đi đây một mình. Phải luôn biết lắng nghe cơ thể.
Khi những làn gió mang cái lạnh tràn về, nhìn những lá cây trong các chậu như cứng lại và nhỏ hơn bình thường của những ngày nắng ấm, dù có gió nhưng lá không thèm xạc xào lay động, tự nhiên lòng tui miên man với bao cảm xúc và một chút nhớ về tháng ngày qua.

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025

Thu Colorado

Cám ơn các con đã dắt Mẹ đi chơi. Kỳ nghỉ mùa Thu của gia đình ở cao nguyên Colorado thật là thú vị.
Thời tiết ở đây dễ chịu và không khí trong lành. Ban ngày khoảng 50 đến 60 độ F, còn ban đêm từ 30 đến 40 độ F. Mùa Thu trải dài trên những thung lũng cây Aspen lá vàng dịu nhẹ. Mình đã đi qua vùng Aspen highland, theo trail đi bộ trong rừng, nơi có đỉnh Madhood Bells cao hơn 14.000 Fts ( hình như đây là một trong những đỉnh núi, một phần của dãy Rocky chạy dài từ BC của Canada qua.) Mình đã trải nghiệm chinh phục Top Mountain ở Glen wood, với độ cao 7.100 Fts...bằng cáp treo (hihi), đã cùng chiêm ngưỡng hang động thạch nhũ sâu dưới lòng núi không biết mấy tầng bậc mà đi xuống thì hào hứng, nhưng khi lên thì Tú phải đứng lại đợi Mẹ qua nhiều chỗ dừng chân. Cả nhà đã có một ngày tha hồ vui chơi, ngâm mình trong Hot Spring, dòng suối nước nóng được khám phá từ năm 1888, dẫn về những big pools ngoài trời trong khu du lịch...Trên những chặng đường đi hay view được ngắm từ ban-công khách sạn Lime Light, Snowmass mùa Thu dịu dàng, quyến rủ ánh nhìn. Không thể thu lại bằng vài tấm hình trong điện thoại mà phải chiêm ngưỡng bằng cảnh thực mới đủ cảm giác "say" cái vẻ đẹp này.
Ơi, cái sắc vàng của lá mùa Thu đã gợi trong lòng Mẹ Già biết bao hoài niệm về một thời đã xa, từ thế kỷ trước, những-tà-áo-lụa-vàng-nhốt-gió của bạn bè Mẹ ( cô Vân, cô Hiển, cô Nhung, cô Hải.v.v... ) ở giảng đương ĐH Văn Khoa hay vuông cỏ xanh sân trường Sư Phạm! Sắc vàng mùa Thu vẫn luôn làm cho lòng người dễ dàng xao xuyến.
Cảm ơn các con và chuyến đi chơi vui vẻ. Love you all

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2025

Hình ảnh đẹp trưòng TNSP

Hình ảnh đẹp trưòng TNSP.
Hồi tháng sáu, nhóm cựu hs TNSP khoá 86-90 làm sinh nhật, tui gửi bài thơ cho tụi nó. Tìm hoài tấm hình đẹp của trường TNSP mà không có. Tui nhớ có những tấm hình đẹp của Hà Văn chụp hồi đó. Bèn text cho Hà Văn xin.
Đó là những tấm hình trường cũ, lúc chưa xây. Những hàng cây xanh mướt. Mấy gốc phượng chớm hè đang hé nở những nụ hoa tươi thắm xen giứ những cành lá mượt mà, lao xao trong làn gió nhẹ. Biết bao kỷ niệm thời dạy học hiện về qua những tấm hình, sống động.
Hôm nay, tui muốn clean up điện thoại, một số hình sẽ bị xoá đi. Một số khác đã add thành các album cho dễ tìm. Tui lại sợ mất những tấm hình đẹp và quý của một thời xa xưa, không bao giờ tìm lại được. Tui ghi lại đây, vào bài viết này để có thể tìm khi nào cần tới. Dẫu biết mọi thứ rồi cũng sẽ đến lúc không tồn tại giữa cuộc đời này . Nhưng kệ, giữ lại những gì mình còn thích, còn quý.