Thứ Tư, 16 tháng 11, 2022

LẠNH

Hinh o Yellowstone 3 nam truoc Mấy tuần qua, có hôm nắng nóng khoảng 80 độ F, nhiều ngày không khí, thời tiết rất diệu nhẹ, trong lành, hơi se se dễ chịu. Hôm qua, sau cơn mưa buổi chiều, thời tiết chuyển qua lành lạnh. Và đến tối thì lạnh thiệt. Khoảng 37 độ F tức chừng 3 độ C. Hai hôm truớc, đi shopping với con gái, nó nói thời tiết đẹp quá! Phải enjoy thôi kẻo vài hôm nữa trời trở lạnh. Và thế là mua cho Mẹ mấy cái áo mùa Đông ưng ý lắm! Sáng nay tui dậy ra sân từ 8:00am mà lạnh run cầm cập dù nắng đẹp trải khắp trên vuờn. Tối hôm qua tui đã kéo cây ớt vô trong mái hiên sau, giờ hình như thấy lá của nó hơi xơ xác. Cà phê cà pháo, ăn một tô quick oats với nho khô rồi bắt đầu đi bộ. Dù đã bịt kín đầu, đội nón len và ba lớp áo nhưng những buớc đi đầu ngang qua hồ vẫn thấy lạnh lắm luôn! Một hồi thì bắt đầu toả nhiệt. Hihi. Và cứ thế, miên man vừa trì niệm Chú Đại Bi vừa cảm nhận cái lạnh thú vị trên từng buớc chân. Gặp vài nguời quen trên đuờng đi, chỉ vẫy tay chào và mĩm cuời rồi đi tiếp.
Hôm rày nghe vài câu chuyện của mấy nguời quen, có vài điều khiến mình suy nghĩ. Nhưng rồi lại thấy chuyện cuộc đời mỗi người mỗi khác và quan niệm sống của mỗi người, mỗi nhà cũng khác nhau luôn. Vậy nên thôi không nghĩ gì nữa. Hình như khi nguời ta già đi, khi nguời ta không còn bận rộn lo toan cho cuộc sống thì nguời ta sẽ thấy lòng nhẹ tênh truớc những sự việc, mà khi còn trẻ và chớm già với rất nhiều đa đoan suy nghĩ cho mình và của người, đã từng làm bận rộn tâm hồn. Nhiều lần tui trắc nghiệm lại mình xem, có phải mình đã không còn giữ độ ấm nóng của trái tim khi nghĩ về những sự việc, con nguời và mọi sự việc chung quanh? Không phải, chỉ với một số nào đấy thôi! Trái tim mình vẫn nhịp đập nồng nàn tình yêu cuộc sống! Hihi. Có lẽ tui vẫn yêu cái năng luợng tích cực khi đuợc tiếp nhận từ người khác, dù chỉ là một câu nói, một thái độ tự nhiên trong cách sống của họ cũng làm cho mình như đuợc tiếp thêm sức mạnh.

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2022

MÈN ƠI

Sáng nay mở blog ra, định viết cái gì đó. Lâu lâu không viết lách bậy bạ gì cho vui, cái đầu hình như nó bị đơ đơ, ngơ ngơ, không-tiến-hoá! Hihi. Thế nhưng mở ra là bị chặn lai. Bảo đã đăng xuất rồi! Chọn một tài khoản mới hoặc là huỷ tài khoản gì gì đó. Làm cho tui cảm thấy bị ngu thêm! Thôi rồi! Thế là trổ tài quậy từa lưa hột dưa coi thử trúng trật chi không. Cuối cùng rồi cũng đuợc. Suy nghĩ lại thì hôm qua vô đuợc blog của bạn tui. Cũng trầm trầy trầm trật mới qua mấy chặng đuờng để vô đọc đuợc. Vui. Bèn comment chơi! Cũng trầy trật mấy lần mà chưa thấy xuất hiện, dù đã xuất bản! Mà chừ đố tui dám mò vô coi thử comment có thành công không! Vì mò vô rồi ra thì blog mình bị mất, bị chặn phải dặm truờng gian khó nữa mới không biết mở ra được không! Bởi ta nói ngu cái gì thì khổ cái đó! Tui ngu ba cái tào lao này quá nên cứ phải bức rức, bực bội hoài. Hay tại Vũ trụ thử thách tui và chỉ muốn tui biết chừng đó thôi, quậy trong phạm vi mình biết thôi! Vậy thì ok, thuận theo sắp đặt của vũ trụ vậy. Haha
Mấy hôm nay, chính xác là khoảng hơn tuần nay, thời tiết rất đẹp. Khoảng 50 đến 70 độ F. Tui có thể mặc áo ấm đi bộ, đi chơi với con gái, đi học với cháu.v.v..Đã đến lúc có thể xếp lại áo mùa Hè để lôi hết áo mùa Thu Đông ra mặc. Tui ngồi nhâm nhi cà phê ngoài sân sau. Một mình. Thú vị cảm nhận hơi gió của thời tiết chuyển mùa. Bị ho lai rai hơn tuần, nay đã hết. Ngậm mứt gừng tự làm vẫn dự trữ lâu nay cho ấm cổ. Mà tui không chỉ ngậm, tui ăn, tui nhai rồi tui hít hà với cái vị cay của những củ gừng già tui đã chon mua. Cảm nhận vị gừng cay trong miệng, tui bỗng nhớ những cục gừng ngậm trong miệng cho ấm từ tuổi thơ và mùa Đông ở Huế!...Mèn ơi, cái đầu và trái tim tui thiệt là...không biết nói sao! Hihi. Văn chuơng hoa mỹ thì nói nó như sợi dây đàn căng thẳng, chỉ cần động hờ thôi cũng ngân lên nhiều cung bậc dễ làm xao xuyến...Nhưng nói bình dân giáo dục thì răng mà nhiều chuyện quá rứa! đụng mô cũng gợi lại, đụng mô cũng nhớ...mệt quá đi à! Nhưng rồi mệt mà không mệt! BO cái đầu cứ nghĩ và trái tim cứ rung rinh thổn thức vì những cảm xúc ùa về. Ôi, giữa cuộc đời vốn nhiêu khê đủ thứ thì hãy cứ để cho tâm hồn tung tẩy mênh mang, cứ lên, cứ xuống, cứ buồn, cứ vui.
Đang gõ thì con gái text viber ting ting. Hôm nay cháu tui thi spell. Qua 12 vòng luôn, đuợc hạng 3. Nó buồn. Tui coi mấy cái clip mà hồi hộp theo và thương quá ! Khi con tự lực với những kỳ thi, với mọi thứ. Và khi con lớn lên, tự lực đối chọi với cuộc sống. Mèn ơi, tui thương tất cả tụi nó, tụi lớn, tụi nhỏ. Và tui thấy tui đã qua nhũng tự lực, những gắng sức, những đối chọi, những bươn chãi với cuộc sống. Giờ tui thuơng sắp nhỏ! Thuơng lắm lắm luôn.

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2022

KỶ NIỆM

Mấy hôm truớc rạo rực , háo hức với cái hẹn của chị Nu (tên thuở bé ở nhà của chị), tức chị Nguyệt. Chị là chị em cô cậu, cũng là nguời bạn thân thiết thời tuổi teen ở nhà quê, hihi!. Gặp nhau trong thời gian hạn hẹp, nói chưa bưa (bưa tức là đã, người Huế nói). Hẹn hò nhau một dịp gần ở SJ, mong là có mặt nhiều anh chị em con cháu. Tui cũng định viết cái gì đó để nhớ những kỷ niệm ấu thời mà lu bu chưa viết đuợc. Lúc tâm hồn thư thái thì làm biêng, lúc nghĩ tới viết lách thì trong đầu lại có những cái khác chen vô, không thoải mái để viết. Mèn, tưởng người già không có nhiều lo nghĩ, nhưng chỉ cái-sự-vẩn-vơ thôi cũng làm bận lòng rồi!
Kỷ niệm xưa, kỷ niệm xưa. Thuở ta mười sáu ngây thơ trong ngần. Tóc dài chưa biết bâng khuâng. Mây bay, gió thoảng như gần...như xa. ..