Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Có những phút vui





             Viết tặng bạn tui, Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân và Anh Nguyễn


Mới đó. Chia tay một tháng tròn,
Tui bên ni rất nhớ Sài-Gòn,
Sân Chùa trưa ấy rơi đầy nắng.
Rơi lặng trong hồn một tiếng chuông!

Muốn hỏi bạn hiền có khỏe không?
Trở trăn chi để bận thêm lòng,
Trăm sông đều chảy trôi xuôi cả,
Đem nước cho tràn nước biển Đông...

Hứa hẹn lâu. Rồi có dịp đi
Chuyến thăm Đà-Nẵng mùa hè ni
Lòng vui như trẻ con ngày Tết
Vui hiếm hoi mà! Có mấy khi...


Trưa muộn leo lên Ngũ Hành Sơn,
Đường quanh co dốc, có rêu trơn,
Níu tay nhau bảo: Coi chừng té!
Gió lá lao xao. Nắng chập chờn.

Buổi sáng đi chơi Bà-Nà-Hills
Nôn nao, hăm hở ngồi cáp treo,
Lên cao, nhìn xuống bao la núi
Bỗng thấy như lồng cáp lắc leo!


Khi chân chạm đỉnh ngọn Bà Nà
Là lúc tuôn ào những trận mưa.
Gió từng cơn thổi. Liêu xiêu bước,
Giữa chốn đông mà thấy ngẩn ngơ...

Bên bạn, cùng ra thăm Huế thương,
Thăm chùa Thiên Mụ, ngắm sông Hương
Êm đềm, lờ lững soi lồng bóng
Ai đến đây mà chẳng vấn vương!

Bạn kêu tui đứng dưới tháp cao,
Bên tàng cây phượng. Rồi ra sau,
Nép mình hỏi đá bao nhiêu tuổi?
Yêu Huế. Tim tui cứ dạt dào...


Bạn muốn tui ngồi trên bến sông,
Cũng vừa khi ấy có người đông
Đi lui đi tới...Nên chờ đợi,
Tạo dáng tui ngồi như ngóng trông...

Rồi đã theo nhau tới Hoàng cung
Rêu phong thành quách... Thấy thêm buồn.
Chiều lên. Ngơ ngác. Đời dâu bể.
Thao thức. Thăng trầm chuyện đế vương...


Lâu mới về thăm bạn Ngọc Anh,
Đón nhau, vui chuyện, rất chân thành
Ăn tô bún chả, bùi ngùi nhớ...
Giây phút tương phùng qua rất nhanh!

Sớm nắng hồng tươi đến Sơn Trà
Cổng chùa Linh Ứng đứng nhìn ra
Biển xanh, mây trắng êm đềm lắm!
Phía bên kia, Đà Nẵng xa xa...


Lạc giữa thiên nhiên quá diệu kỳ
Cơ hồ như níu bước người đi.
Chắp tay ngưỡng vọng lên đài Phật
Mắt nhìn chiếu rạng ánh từ bi...

Quên nhắc lúc mình ra Hội An,
Qua nhiều khu phố... vẫn loanh quanh
Đi tìm...người bán chè năm trước,
Mỏi gối, mòn chân mới ngọt lành!

Ghi lại cho mình những phút vui
Thời gian như thể bóng câu thôi!
Kỷ niệm ấm nồng theo năm tháng
Vẫn nhớ nhau...Đời cũng đẹp rồi!

            Phan thị như Mai
      Houston, Sep 29,18



            





Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

Trăng Thu





Chuyện viết lách lâu nay bỏ bê,. Phần không hào hứng, phần bận rộn trong
việc đi lại ở quê nhà, phần khác làm biếng gõ! Thi thoảng viết bài thơ để lưu
lại cảm xúc tức thì kẻo sợ nó trôi đi. Thế nhưng, sự bỏ bê đó lâu hơn chăc
sẽ quên luôn cái thú được viết. Rồi trí nhớ mụ mẫm đi. Rồi bàn tay sẽ run
run khi gõ phím! Già mà! Không hoạt động đầu óc thì nó sẽ lì đi và mù mờ đi!
Cũng như việc tập yoga vậy. Ở VN mấy tháng đầu còn siêng năng, gần một
tháng sắp về lại bên này, bỗng đâm ra sao nhãng! Lâu lâu mới nhớ ra để
tập, gân khớp cứng ngắt, người thì uể oải. Bắt đầu lại phải chịu rêm mình
mẩy cả tuần. Cũng như hôm 30 âm lịch sám hối ở Chùa, lạy gần 200 lạy,
hôm sau đầu gối thẳng băng, cái lưng ẹo ẹo hết 1 tuần. Hôm qua, 14/8
âm lịch cũng lạy sám hối, giờ vẫn tỉnh bơ, không rêm mình như trước. Mới
hay luyện tập cơ thể cần sự đều đặn và viết lách tào lao để cũng cần để mà
động não" đấy thôi!

Lúc này Houston đã vào Thu, nghĩa là không còn nắng gắt như trước. Tuần
mà qua có mấy cơn mưa, đủ ướt cỏ, hoa khỏi tưới. Buổi tối mặt trời xuống
nhanh hơn hồi Hè nhiều. Mới 7:pm trời đã tối. Nhờ vậy lúc này được thấy
trăng tròn sớm, trước khi đi ngủ.
 Khuya, lúc này cứ bị thức giấc nửa đêm và có khi đến sáng mới chợp mắt lại.
Kể cho chị bạn nghe, chị ấy nói già rồi thì giấc ngủ vậy đó chứ sao! Huầy,
nghe mà ớn cái-sự-già! Mà nhờ thức giữa khuya, nhìn qua khung cửa thấy
được màu trăng bát ngát, bàng bạc trên cây cỏ trong sân. Xao động trong
lòng những mùa trăng Thu thơ ấu. Hồi cuối thập niên 50, nhớ đêm Trung
Thu cùng bạn bè vô trường học rước đèn. Mẹ và anh phải đi theo coi con
nhỏ này kẻo nó mới bị trẹo xương cổ hôm trước vì trò chơi "ù mọi" với
bạn bè cùng lớp...

Trăng quê ngoài Huế thật trong và ngọt. Trong vườn, ánh trăng xuyên qua
cành lá, chiếu những mảng sáng tối lung linh, sinh động... Trên sông, trăng
lấp lánh theo sóng nước tạo nên những âm thanh rào rạt vỗ giạt vào bờ
như những tấm lụa đang được người ta giặt..


Sau này, trăng sáng trên sân thượng. Trăng như luôn có sự đồng cảm với
con người. Hoa nguyệt quế tỏa hương dưới ánh trăng chan hòa như chia sẻ
niềm vui nỗi buồn với người.

Hôm kia, theothằng cháu đi học võ. Trên đường về, nó nhìn qua kính xe rồi
 chỉ cho bà Ngoai; Bà Ngoại,moon! Ừa, Bà Ngoại cúi nghiêng mình một chút
để thấy vầng trăng treo lơ lững trên nền trời trong, buổi tối., ngoài kia.
Giờ nghĩ lại và cười một mình: thằng cháu tui cũng biết trăng mùa Thu sáng
đẹp vậy sao? Chắc không phải đâu, chỉ là thấy lạ nên muốn show cho bà Ngoại
biết vậy mà! Tại Bà hay tưởng tượng nên nói vậy. Cũng như bé gái tập nói T
"xì xà", Bà cũng tưởng tượng như nghe cháu đòi ôm ra khỏi chuồng "đi ra"
đó thôi.
Nhưng dù sao, chút ánh trăng Thu giữa khuya vằng vặc cũng đã đánh thức
được cảm xúc của Bà.



( Ảnh trên net)


Thứ Tư, 19 tháng 9, 2018

Thao thức trường làng






                                                    Chút hoài niệm, rồi thôi...không nhắc nữa,
                                                    Bụi thời gian lần lữa cũng phôi pha!...

Dành tặng bạn bè tôi và các thế hệ học trò trường Thực Nghiệm Sư Phạm
1986-2008.
Tặng Nhã Hạnh để nhớ buổi trưa chị em mình như hai đứa trẻ lạc loài.

                                 * * *

Bước thật chậm trên lối về chốn cũ,
Chân bơ vơ trong nhịp gõ thời gian
Từng nhịp đong đưa, từ tốn, khẽ khàng
Nhưng rất nhọn, ứa bao niềm thao thức...
             
                          *
Năm tháng ấy chất chồng trong ký ức,
Những nụ đời xanh đã thắm tươi hoa
Những bước chân gần... rồi bước chân xa
Vẫn rạo rực nhớ mỗi lần khai giảng!...

Trời rất xanh, nắng mềm đưa mây trắng,
Gió lao xao rôm rả những hàng cây,
Câu chuyện muôn đời áo trắng tung bay...
Kể sao hết những ngày Hè sót lại!...

                          

Phía sau cổng trường, cây bàng chưa mùa trái
Xòe lá xanh vẫy vẫy những bàn tay...
Tôi bước ngập ngừng lạ lẫm hôm nay
Nghe bối rối: đổi thay từng ngọn cỏ!

Màu xanh mướt những hàng cây thuở đó,
Đâu vườn hoa bán nguyệt dưới sân cờ,
Cây lá thuộc bài ép giữa trang thơ,
Hai cụm liễu nghiêng mình che bóng nắng?

Mấy cội mai được ân cần chăm bón
Nở vàng hoa rực rỡ trước Xuân về.  (*)
Ngang qua phòng Ban Giám Hiệu trong kia,
Cúi một chút vì nhành hoa sứ trắng...
Cây huyền thoại của-một-thời-xa-vắng
Đã đi vào năm tháng tuổi hoa niên (**)


Nhớ hàng cây cườm thảo phía ngoài hiên
Hoa nở rụng trải thảm vàng trước lớp.
Lá nhỏ li ti, theo gió lùa sân trước,
Cứ xoay xoay làm-lơ-đễnh-học-trò-tôi!
Có những hôm ngồi coi lớp làm bài,
Chợt bắt gặp, cùng "ồ" lên, xao xuyến!

Nhớ sân giữa, sau mưa đầu mùa đến,
Trên nền xanh, lấp ló nhánh phượng hồng,
Biết bao bồi hồi, náo nức, bâng khuâng
Khi nghĩ tới mùa chia tay, thi cử...
   
                        
Những kỷ niệm bỗng dồn lên, nghẹn ứ...
Mái trường xưa cất giữ dấu yêu xưa
Mái trường xưa chừ cất ở nơi mô,
Khi dấu cũ tìm hoài nhi-bất-kiến!...
Những gương mặt bạn bè, tôi nhớ lắm!
Từng lớp học trò, từng giấc mơ qua...


Rồi tuổi thơ qua... và giấc mơ bay xa...
Mái trường cũ vẫn bùi ngùi, ấm áp.
Là nỗi nhớ để bạn bè họp mặt,
Giữ trong hồn, góc trang trọng dành riêng,
Giữa cuộc đời dù thay đổi vô biên,
Vẫn đọng lại một điều như mặc định,
Trong tim nhỏ, dạt dào...không suy tính:
Bạn bè tôi-trường cũ-học trò xưa!...

   Houston, Sep 18, 2018

   Phan thi nhu Mai

                     (*) Ngày xưa, Chị Thịnh ở Tổ Văn phòng chăm sóc
                          cho hoa mai nở trước Tết để giáo viên được thưởng
                         ngoạn trước kỳ nghỉ Tết không vô trường.

                     (**) Tuổi hoa niên của các thế hệ học trò.




Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2018

Trường cũ mô rồi?






Đó là hình ảnh ngôi trường làng ngày xưa giữa thành phố Sài Gòn đầy ắp kỷ niệm buồn vui một thời dạy và học của Thầy trò chúng tui.

Thật ra, không phải nó mất đi đâu mà tên trường đã đổi và ngôi trường nhỏ đã được phá đi để làm lại một tòa nhà rộng lớn, hoành tráng hơn cho phù hợp với
sự phát triển của thành phố mà thôi. Nhưng tâm lý hoài cổ của người già( mà lớp trẻ, học trò cũng có ý niệm ấy) đã hành hạ những tâm hồn già nua của tụi tui  chút xíu vậy mà.

Giống như 2 đứa trẻ lạc loài. 
Hôm về thăm quê nhà, không dám ghé vô ngôi trường mới, sợ kỷ niệm nó bắt mình mất ngủ vài đêm. Thế nhưng khi đến Nhã Hạnh rủ đi ăn chay, đợi taxi lâu quá, đứng trước trường, Hạnh kéo vô chụp tấm hình không bỏ lỡ dịp.
Ừa thì chụp. Nhưng nhờ ông bán căn tin từ xưa giờ, ông nói không biết chụp. Chạy tới mấy người thợ, nhờ bấm đại vài tấm cho có. Đúng là miễn cưỡng nên tấm ảnh vô hồn. Trong lòng tui cũng trống trơn, vô cảm.


Tưởng chỉ có lúc đó thôi, khi đi khỏi nơi ấy, nhìn lại hình ảnh cũ, chắc chắn sẽ có ít nhiều cảm xúc vì nhớ tới khoảnh khắc nơi chốn thân quen. Thế nhưng giờ đây, sau hai tuần cứ ngầy ngật bởi múi giờ lệch và chập chờn trong tiềm thức biết bao hình ảnh thân yêu, quen thuộc nơi quê nhà... Tuyệt nhiên cảm xúc về ngôi trường ấy không hề có.
Tiếc! Không phải tiếc cho cái cũ nhỏ bé đã không còn nữa vì đó là qui luật, phải thay đổi to lớn hơn, phát triển hơn là điều đáng mừng chứ. Tiếc cho cái sự êm đềm, nhã nhặn từ cây cối cho đến màu sơn đã không được trân trọng, gìn giữ và kế thừa!


Cho đến hôm qua, nhân cô cháu dâu bên chồng hỏi cái-sự-đánh-vần-công-nghệ -giáo-dục mà trường Thực Nghiệm Hà Nội dạy, cô ấy tưởng tui là GV trường đó nên hỏi tui trên fb. Vì thấy có sự hiểu lầm chữ Thực Nghiệm nên tui đã trả lời. Nhân đó, chị Ngọc Mai cũng đã vô giải thích rõ về nguồn gốc Trường và chữ TN có từ bao giờ.( Trước 1975 trường có tên là Thực Hành Sư Phạm, một bộ phận của trường Sư Phạm Sài Gòn...sau 1975 mới có tên Thực Nghiệm, và năm 2010 cũng đã đổi tên) Thật ngậm ngùi khi đọc những lời giải thích của Chị...


 Tui nhớ sân trường đầy bóng cây xanh. Cái khu vườn bán nguyệt ở phía trước cột cờ  hai cây liễu lúc nào cũng mướt xanh. Có lúc vào mùa hoa nở những chùm đỏ đong đưa mềm mại. Ở đó cũng có cả một vườn mai mà mỗi dịp chuẩn bị nghỉ Tết, Chị Thịnh đã bón phân cho kịp nở vàng rực để giáo viên ngắm trước lúc Xuân về. Tui nhớ khoảng sân giữa có hàng phượng già, nhiều loài hoa khác cũng được chăm chút kỹ càng, hoa nở mùa nào loại đó. Làm sao quên được những ngày coi thi học kỳ 2, ngồi trong phòng thi mà lòng bâng khuâng nhìn hoa phượng nở. Những chùm phượng đỏ lấp ló, dè dặt sau cơn mưa đầu mùa, để rồi nở rộ, rực rỡ cả vòm cây trong những ngày ôn thi chuyển cấp... Ôi cái thuở lòng ta còn rạo rực, bâng khuâng, buồn vui theo những buồn vui của học trò!





Tui cũng nhớ lắm hàng cây hoa cườm thảo vàng trước dãy phòng học nằm bên hông phòng Giáo viên và Ban Giám Hiệu. Vào mùa hoa nở rụng vàng khắp mặt sân trông như một tấm thảm mà có khi trễ giờ dạy, tui thường đi bao phía sau phòng Ban Giám Hiệu,rảo bước nhanh về lớp có học sinh đang đợi nhưng lại rón rén như không muốn giẫm trên hoa! Cũng hàng cây này, vào mùa lá rụng, mỗi khi có làn gió nhẹ thoảng qua, những chiếc lá li ti bay theo gió...Đôi khi đang giảng bài bất chợt nhìn ra, Cô Trò đều "ồ" lên thú vị. Hoặc ngồi trên bàn Giáo viên nhìn học trò làm bài kiểm tra, bất chợt Cô nhìn ra thấy lá bay theo chiều gió, mỉm cười một mình, không ngờ nhìn xuống cũng bắt gặp vài đôi mắt cũng đang "lơ đễnh" như thế trong lúc làm bài. Lại có cái mỉm cười đồng cảm...


Giờ đã xa! Không phải vì khoảng cách địa lý hay thời gian mà xa quá về quan niệm và mỹ học! Cái đẹp đã thay đổi, mọi giá trị đã thay đổi. Vậy nên tốt hơn là chỉ để trong lòng và những tâm hồn đồng điệu, chút xíu sẻ chia.

Thôi hãy cất giữ những ngày tháng cũ trong rương hành trang kỷ niệm của mỗi người...












Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2018

Nhớ Bà Nà Hill






Rảnh, coi lại hình chụp hôm đi ĐàNẵng
Thấy chưa có hình Bà Nà Hill
Bèn tìm trong đt, sợ nó trôi đi mất mà chưa biết làm album.























Thứ Năm, 6 tháng 9, 2018

Gửi lại và mang theo





Không tình tự hay niềm riêng chi hết
Một tâm hồn tinh khiết lúc về chiều.
Chào quê hương...lòng nặng biết bao nhiêu!
Lùi lại ở phía sau...là kỷ niệm!

Nắng mùa hè chói chang mà ngọt lịm
Nước dừa xiêm ,múi bưởi, trái cam sành
Sớm mặt trời lên cây lá tươi xanh,
Chiều nắng xuống, nước tràn con mương nhỏ.
Thân thiết lắm những cành hoa ngọn cỏ,
Nguyệt quế trong sân hương tỏa ngát đêm rằm,
Lòng tịnh an ngưỡng vọng đến song thân
Thuở thơ bé trong ngần nơi quê cũ...


Và mùa thu, nắng dịu dàng trước ngõ
Trời xanh cao, mây trắng lững lờ trôi...
Câu chuyện bạn bè, trường lớp xa xôi
Nửa thế kỷ gần như, ùa sống dậy.
Những học trò xưa tưng bừng chạy nhảy
Hôm nay nhìn chững chạc biết bao nhiêu!
Rất nhiều người đầu đã điểm muối tiêu,
Vài ba "đứa" tóc trở thành mây trắng.
Nhưng họp mặt không thấy mình"già dặn",
Cứ giỡn rần rần như trong lớp ngày xưa...


Ơi, kỷ niệm vàng đẹp như những trang thơ!
Lật mở ra hoài mà không bao giờ hết.
Người nghe chuyện cơ hồ như không biết,
Người kể tỉnh bơ mà hài hước đấy thôi!
Câu nói bâng quơ ...và những trận cười...
Cho đến lúc thấy ngày vui "quá ngắn"
Bàn tay bỗng tìm bàn tay vội nắm...


Rôm rả thế, vẫn nhiều điều chưa nói lắm!
Mấy mươi năm gom lại buổi này thôi...
Mây vẫn bay... gió vẫn lộng lưng đồi,
Có đôi lúc ngập ngừng như bịn rịn...

Cám ơn Cháu Con những ngày bận rộn,
Để giờ đây chắc nỗi nhớ đong đầy.
Cám ơn bạn bè tôi gặp lần này,
Phút ngắn ngũi đã trở thành vô tận...


Cám ơn cuộc đời ban cho giấc mộng
Ngọt dịu êm đềm như Mẹ hiền ru.
Cho dẫu hôm nay... xa cách tít mù
Vẫn nhớ vô cùng tháng-năm-rực-rỡ

Xin gửi lại trái tim tôi rộn rã.
Và mang theo tất cả ân tình....
      
          Phan thi nhu Mai
                Houston, Sep 04,18