Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

Trăng Thu





Chuyện viết lách lâu nay bỏ bê,. Phần không hào hứng, phần bận rộn trong
việc đi lại ở quê nhà, phần khác làm biếng gõ! Thi thoảng viết bài thơ để lưu
lại cảm xúc tức thì kẻo sợ nó trôi đi. Thế nhưng, sự bỏ bê đó lâu hơn chăc
sẽ quên luôn cái thú được viết. Rồi trí nhớ mụ mẫm đi. Rồi bàn tay sẽ run
run khi gõ phím! Già mà! Không hoạt động đầu óc thì nó sẽ lì đi và mù mờ đi!
Cũng như việc tập yoga vậy. Ở VN mấy tháng đầu còn siêng năng, gần một
tháng sắp về lại bên này, bỗng đâm ra sao nhãng! Lâu lâu mới nhớ ra để
tập, gân khớp cứng ngắt, người thì uể oải. Bắt đầu lại phải chịu rêm mình
mẩy cả tuần. Cũng như hôm 30 âm lịch sám hối ở Chùa, lạy gần 200 lạy,
hôm sau đầu gối thẳng băng, cái lưng ẹo ẹo hết 1 tuần. Hôm qua, 14/8
âm lịch cũng lạy sám hối, giờ vẫn tỉnh bơ, không rêm mình như trước. Mới
hay luyện tập cơ thể cần sự đều đặn và viết lách tào lao để cũng cần để mà
động não" đấy thôi!

Lúc này Houston đã vào Thu, nghĩa là không còn nắng gắt như trước. Tuần
mà qua có mấy cơn mưa, đủ ướt cỏ, hoa khỏi tưới. Buổi tối mặt trời xuống
nhanh hơn hồi Hè nhiều. Mới 7:pm trời đã tối. Nhờ vậy lúc này được thấy
trăng tròn sớm, trước khi đi ngủ.
 Khuya, lúc này cứ bị thức giấc nửa đêm và có khi đến sáng mới chợp mắt lại.
Kể cho chị bạn nghe, chị ấy nói già rồi thì giấc ngủ vậy đó chứ sao! Huầy,
nghe mà ớn cái-sự-già! Mà nhờ thức giữa khuya, nhìn qua khung cửa thấy
được màu trăng bát ngát, bàng bạc trên cây cỏ trong sân. Xao động trong
lòng những mùa trăng Thu thơ ấu. Hồi cuối thập niên 50, nhớ đêm Trung
Thu cùng bạn bè vô trường học rước đèn. Mẹ và anh phải đi theo coi con
nhỏ này kẻo nó mới bị trẹo xương cổ hôm trước vì trò chơi "ù mọi" với
bạn bè cùng lớp...

Trăng quê ngoài Huế thật trong và ngọt. Trong vườn, ánh trăng xuyên qua
cành lá, chiếu những mảng sáng tối lung linh, sinh động... Trên sông, trăng
lấp lánh theo sóng nước tạo nên những âm thanh rào rạt vỗ giạt vào bờ
như những tấm lụa đang được người ta giặt..


Sau này, trăng sáng trên sân thượng. Trăng như luôn có sự đồng cảm với
con người. Hoa nguyệt quế tỏa hương dưới ánh trăng chan hòa như chia sẻ
niềm vui nỗi buồn với người.

Hôm kia, theothằng cháu đi học võ. Trên đường về, nó nhìn qua kính xe rồi
 chỉ cho bà Ngoai; Bà Ngoại,moon! Ừa, Bà Ngoại cúi nghiêng mình một chút
để thấy vầng trăng treo lơ lững trên nền trời trong, buổi tối., ngoài kia.
Giờ nghĩ lại và cười một mình: thằng cháu tui cũng biết trăng mùa Thu sáng
đẹp vậy sao? Chắc không phải đâu, chỉ là thấy lạ nên muốn show cho bà Ngoại
biết vậy mà! Tại Bà hay tưởng tượng nên nói vậy. Cũng như bé gái tập nói T
"xì xà", Bà cũng tưởng tượng như nghe cháu đòi ôm ra khỏi chuồng "đi ra"
đó thôi.
Nhưng dù sao, chút ánh trăng Thu giữa khuya vằng vặc cũng đã đánh thức
được cảm xúc của Bà.



( Ảnh trên net)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét