Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

Đôi khi...








Ở tuổi này, đã bắt đầu có những điều muốn làm nhưng rồi"lực bất tòng tâm".
Người già hay hoài niệm. Bởi vì quá khứ của người già là những ngày trẻ hơn hiện tại. Không chắc là nó "đẹp" hơn hiện tại nhưng người già cũng cứ ngồi ở thì hiện tại mà nhớ về...Hihi.  Tui không nhớ gì và hoài niệm gì đâu! Mọi thứ cứ để cho nó theo với quy luật thời gian và quy-luật-tuổi-tác. Như thế, mình sẽ nhẹ lòng hơn và vui hơn.

Ta nói, ở không, không làm gì cũng dễ bị buồn chán. Thế nên bèn hăm hỡ tìm cách "bon chen" học lái xe! Ở bển cứ xách xe chạy loanh quanh quen rồi, qua
đây xưa rày đi đâu cũng con cái, bạn bè...đưa đón. Mà tui vốn dĩ thích tự mình làm. Mấy chục năm tự-lực-cánh-sinh, ưng gì làm nấy , quậy bột thành hồ dán tùm lum mà nó cũng nên hình nên dạng... Nhưng ước mơ lái được xe, chạy quanh ra chợ mua đồ, ước mơ cao xa hơn xíu nữa là đi làm thêm cho nó vui đời phiêu bạt...Hê hê... khó thành hiện thực! Có mấy người bạn ủng hộ việc học lái xe. Có người đang làm part-time ở thư viện, mong chờ tui có cái license là dắt tui đi xin việc vô đó làm cho vui... Chỉ được nửa chừng, nghĩa là thi xong phần lý thuyết, pass rồi. Bắt con gái lớn dắt Mẹ chạy tới mấy nơi test mắt mũi, làm giấy tờ để có được cái license tạm, con gái cũng phải bỏ ra hai ngày!... Liên lạc với trung tâm và người dạy thực hành trực tiếp, giá cả xong xuôi rồi. Cô bạn Nga qua Phila. thăm con gái cổ 2 tháng, hẹn hò về lại H. là cùng nhau học. Lại bận đi chơi với con út, Nga đợi... Trong lúc chờ để học lái thực hành, đôi khi thoáng lo âu, nghĩ ngợi... nhưng rồi lại quyết tâm. Mỗi khi đi đâu với con cái, bạn bè, ngồi trên xe, cố gắng để ý cách lái, cách cua, cách quẹo vô parking, cách lùi ra, cách chuyển lane..v..v.. Nhiều thứ quá! Não bây giờ ít nếp nhăn hơn thời trẻ, sao nhớ hết để phản xạ ok đây ?


 Hôm đi chơi về, vài ngày sau, gọi cho Nga nói việc học lái xe. Nga liên lạc với người dạy. Cô ấy tưởng học chung, ngồi trên xe rồi mỗi đứa thay phiên nhau học thực hành có ông Thầy ngồi bên hướng dẫn, như vậy luôn có mặt bên nhau, đỡ nhát, tự tin hơn -Đó là suy nghĩ tưởng tượng của cô Nga, cô ấy cứ chắc mẫm như  thế nên 2 đứa mới chờ để được học chung, dù tui cũng đã nghi rằng khó khả thi-
mèn ơi, tui nghĩ đúng mà! Cho nên Nga gọi lại nói 2 đứa học riêng mỗi người một thầy. Đứa thì 59, còn đứa 65 chứ đâu còn trẻ. Í là cô ấy nói 59 để còn cái ngưỡng số 5 cho nó rẻ hơn chút xíu! Một hồi, ông thầy dạy tui gọi lại tự giới thiệu: Tôi là...chuyên dạy học viên nữ lớn tuổi. Tôi mới có học trò 70 đậu mấy hôm trước. đang có người 64 và 68 học. Tôi dạy cho tới lúc đậu và không la hét học trò...Giây phút quyết định đây! Không hoãn binh mà xin lỗi rồi từ chối luôn lấy lí do già quá rồi, giờ sợ run tay, mắt mũi kèm nhèm... Họ hơi khựng lại chút xíu thôi, vì có vô số người đang cần học mà! Tuy vậy sau đó cũng nhắn tin nhắc lại là luôn dạy học trò nữ lớn tuổi và không la hét, bao dạy cho tới thi đậu luôn. ..Người-học-trò-nữ-lớn-tuổi này lịch sự cám ơn và sẽ giới thiệu số này cho những ai cần.


Vậy cho nên thấy tiếc thời tuổi trẻ. Ủa mà sao tiếc tuổi trẻ? Có gì đáng tiếc đâu? Phải nói là tiếc cái tuổi già mau tới quá, không kịp làm được gì khi thay đổi môi trường sống! Trẻ hơn, mạnh mẽ hơn, làm được nhiều việc hơn... Hôm trước, con gái nhỏ ngồi với Mẹ ngoài sân sau, thỏ thẻ rằng giờ là lúc Mẹ vui hưởng tuổi già an nhàn, đừng đặt mình vào những nỗi lo âu, suy nghĩ... Con thấy Mẹ không nên lái xe nữa, thêm căng thẳng khi ra đường, nhà lại nhiều xe rồi, không có chỗ đậu, lỡ hư xe dọc đường không rành nói tiếng Anh càng làm Mẹ thêm quýnh  quáng lên... Mẹ đi đâu có Chị đưa đi và con cài Uber trong điện thoại cho Mẹ...
A, hình như tụi nhỏ có "thông đồng" gì đó với nhau để thuyết phục bà già-hơi-cứng-đầu-ưng-làm-theo-ý-mình, và con gái nhỏ làm speaker đây!
Kỳ trước, nó ủng hộ Mẹ mà :-)
Ờ mà như vậy cũng được. Vậy mình cũng thấy nhẹ lòng hơn, đỡ lo hơn, đỡ tốn tiền hơn vì phải mua xe, phải mua bảo hiểm nhiều thứ, phải lo khi xe trục trặc... Ơi, biết bao nhiêu phiền toái!

Hậy, ba-phải! Ba-phải quá! Ba-phải thiệt là... thành bốn-phải luôn!
Nhưng mà thôi kệ! Cứ vậy đi! Đôi khi trong cuộc sống cũng cần ba-phải xíu hoặc là nói theo kiểu-văn-chương-đã-dạy-một-thời thì đó là triết-lý-A-Q của Lỗ Tấn!

 Bông hồng ở vườn nhà, rất đặc biệt. Mới nở mầu như thế này, sau đó chuyến sang mầu vàng rồi cam đậm và đỏ-toàn-tập như ngoài rìa cánh hoa trong hình.





Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

Happy Mother's Day!





Tụi nhỏ lên plan kỳ nghỉ trong dịp tháng 5, có ngày của Mẹ.
Bay từ Houston qua Los Angeles để đi Cruise đến Vancouver Canada.



























Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

Gửi bạn thân thương







Lâu không liên lạc được với người bạn thân thương.

Mới đó hơn một năm tụi mình họp mặt ở nhà Nhung.

Năm nay Dz Vân qua, đi quanh một vòng thăm bạn bè... và sắp tới sẽ qua Houston thăm Gia đình Chị Thanh rồi họp mặt với tụi mình.

Mình nhớ năm xưa Vân và Mai gặp nhau ở Houston. Nhớ những tấm hình hai bạn gửi qua email hồi đó...
Kỳ này, vào tháng 6 tới đây, nhóm bạn bè tụi mình vừa mới tạm thời lên plan.
Rất nhớ tới Mai và những hẹn hò hai, ba lần trước. Tụi mình thiệt là vui phải không Mai? Các bạn đang nhắc Mai và cảm thấy một khoảng trống rất lớn trong tâm hồn. Nhớ những câu nói hóm hĩnh của bạn, nhớ nụ cười nheo nheo ánh mắt, nghiêng nghiêng mái đầu... 
Rất mong Mai thong thả thu xếp công việc để nhân tiện qua thăm các Em, các cháu và có dịp họp mặt bạn bè
Đã gửi mail cho bạn nhưng không liên lạc được. Mong một ngày lại có dịp hàn huyên bạn nhỉ!







 

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Dã ngoại cuối tuần




Nhận được quà từ Dz Vân. Bạn ấy thật là chu đáo, Nàng chưa tới mà quà đã được gửi tới rồi! Cái vụ "gừng cay, đường ngọt...bạn già nhớ nhau" lòng mình rất vui, và nghĩ chắc Nhung cũng vậy. Nhắn cho Nhung đến nhà vì người này chưa biết đi xe. Nhưng cuối tuần này quà chưa đến tay Nh được vì cả 2 đều bận. Nh muốn text cho Vân để nói lời cám ơn mà bạn ấy tìm không ra Dz Vân trên mạng nên nhờ mình. Và mình cũng lanh chanh hướng dẫn theo kiểu múa rìu qua mắt thợ! Vậy mà đến tối cũng được Nh cám ơn và thêm một câu " Mai đúng là vua chatting!" Mèn ơi, thiệt là oan Thị Kính! ( Dù tụi nhỏ nhà mình cũng từng "trách  yêu" Mẹ nó gần gần giống như rứa! )








Lý do bận của mình là cuối tuần này theo group bạn già và chưa già đi dã ngoại một chuyến.
Ta nói ngang trang lứa với nhau đi chơi thiệt là vui. Làm mình nhớ cái thời Trung học cũng có những lần picnic với bạn bè. Rồi nhớ thời dạy học miền Tây sông nước vườn tược, cây trái sum suê... Cũng buổi sáng mỗi người tay xách vali nhỏ, tay lỉnh kỉnh đồ ăn đã được phân công í ới gọi réo, dặn dò nhau từ 2, 3 tuần trước. Mình thì không phải làm gì phức tạp vì đã có mấy chị, em quen chợ búa lo rồi. Vả lại, chỉ mua và đặt trước những thứ làm sẵn, rau cỏ thì có bạn hái trước ở nhà rồi lặt, rửa sạch sẽ. Cái món bún nem nướng và bì cần nhiều nước mắm nên giao 2 người làm, Như Mai làm một hủ rất cay và Xây không cay lắm. Tưởng cái vụ cay này sẽ ế vì nghe chị Hạnh nói chị ăn cay lắm còn mấy bạn khác chắc sợ cay vì hầu hết là dân phía Nam, vậy mà cuối cùng ai cũng khoái nước mắm cay của mình! Nghe ai cũng khen, lòng vui gì đâu á vì mình luôn được uư tiên chỉ giao cho những việc nhẹ nhàng.








Hai ngày vui chơi thiệt là thoải mái. Không khí trong lành, thoáng đãng và hơi lạnh vào sáng sớm và buổi tối giống giống Đà Lạt. Hôm đầu coi dự báo thời tiết thấy 80% mưa cũng hơi ngại chút xíu nhưng mọi người nói nếu mưa thì ngồi trong nhà ăn và tán dốc, chuyện trò cũng thú vị. Thế nhưng trời chỉ mát, gió nhẹ, không hề mưa. Nhờ thế, mọi người hăm hỡ học chèo thuyền ngay sau khi tới. Chèo được rồi thì đua. Con lạch nhỏ trước nhà ăn thông ra hai nhánh sông nhỏ. Chỉ chèo quanh khu vực này thôi, không ra phía xa vì ca nô chạy nhiều làm nước sông gợn sóng. Phía đối diện nhà là một park  khá lớn, khu vui chơi cua tư nhân, nghe đâu cũng của người Việt. Cuối tuần rất đông người đến vui chơi. Ngoài sông có ca nô của police thỉnh thoảng quành tới quành lui. Và hôm đầu thấy "dẫn độ" một chiếc ca nô vào bờ vì chở 2 người nhưng chỉ có 1 người mặc áo phao nên bị phạt $300.



















Cái hội chèo thuyền của mấy chị em bạn rộn ràng như trở về tuổi trẻ. Mấy cháu nhỏ con của Bạch Vân đã chộp được những giây phút cười không thở được khi xem hình. Vân nói mấy lão bà bà đại chiến at River House! Hihi.






Một chuyến dã ngoại vui và đầm ấm thân tình bè bạn.