Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2020

Danh may Tieng Viet

 

 


Tap danh Tieng Viet!

Con re tui moi up date cai computer lai cho tui.

Gap tui la nguoi i t internet, nen loang quang, mo hoai

khong ra cai chu. Met qua!

Mo tiep coi sao roi hoi no.

Khong chung tui tro thanh nguoi sang tao ra mot thu tieng

moi, mot cach viet moi Troi a.

Tui cung mo len gu go ma khong hieu chi het.

Thay con re tui up date Vietnamese - Unikey.

Tui chi quen dung Telex!

 

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2020

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2020

Chớm Đông

 


 Mùa Đông đã bắt đầu bằng những ngày nhiệt độ xuống thấp. Khoảng

từ 5-1 độ C vào ban đêm là chuyện bình thường. Ban ngày trong tuần

nầy cũng lạnh nhưng nắng lên rất đẹp. 

 

Sáng nào cũng thức dậy khoảng 7 giờ, cuộn mình trong chăn một lát 

là bắt đầu tập yoga. Có khi ra ngoài sân trong cái lạnh rất thú vị ấy,

tập thể dục rồi bắt đầu cà-phê-sáng. Cháu tui thích ngủ nướng hơn xíu.

Như sáng nay, bé thức dậy theo mẹ. Mẹ chuẩn bị đi làm. Mè nheo một

hồi rồi cũng vô phòng Bà, nằm ngủ tiếp sau khi bú một bình. Đến giờ

vẫn còn nằm ngủ ngon lành. Thằng anh nó học online ở nhà. Chạy tưng

tưng tìm Bà Ngoại khoe điểm tổng kết cuối học kỳ. Giờ mới hí hửng vô

nói tiếp : Bà Ngoai, no homework! Nghĩa là sắp được có một vacation

gan 3 tuan.


 

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2020

Kể chuyện đời xưa

 

                                 Viết cho học trò 9A7 ngày xưa của tui.

Tuần trước, Cầu gửi cho Cô tấm hình bạn ấy chụp với Thầy Hiệu trưởng

cũ trường TNSP. Chắc là vừa chụp trước đó mươi phút, nét rạng rỡ và

thân thiết hiện trên gương mặt hai Thầy trò. Cầu nói như reo trên tin nhắn 

về cuộc gặp gỡ tình cờ đầy thú vị ấy. Bỗng dưng Cô rất vui và có cảm giác 

như mình đang ở Sài-gòn...Tụi con rời xa mái trường thời tuổi nhỏ đã 25 

năm. Ngoài những chữ nghĩa giáo điều khuôn khổ, có chút gì đó trong lời 

dạy bảo của Thầy Cô còn đọng lại trong tâm hồn tụi con, để khi đã trưởng 

thành ở lứa tuổi tứ-thập-nhi-bất-hoặc, sống rất tình nghĩa như thế! Cô nói

với bạn Cầu là thương tụi con quá, thấy lòng ấm áp và cuộc đời đầy ý nghĩa.

Từ hôm gặp lại lớp đến nay, Cô vẫn luôn nghĩ tới học trò mình, nghĩ tới cả

cuộc đời dạy học, qua từng chặng đường, từng ngôi trường đã đi qua, từng

cấp lớp học trò đã dạy. Mỗi nơi, mỗi thế hệ đều để lại trong lòng Cô nhiều 

kỷ niệm không thể nào quên. Nó như một ngăn kéo ký ức đã được sắp xếp

gọn gàng, chỉ cần mở ra từng trang là sẽ hiện lên, rất rõ...

Những kỷ niệm với lớp mình cũng vậy. Không thể kể ra hết. Nhưng mỗi khi

có chi tiết nào trong cuộc sống có chút tương đồng, bỗng gợi nhớ về...

Nhớ lớp mình. Nhớ những gương mặt thời tuổi nhỏ của tụi con. Cả những

tính tình mỗi đứa. Mà có cả những trường hợp bị Cô la oan, giờ vẫn thấy 

xốn xang mỗi khi nhớ lại...

 

Ở đây đã vào mùa Thu. Một vài nơi lá đỏ lá vàng và thời tiết còn khô, rất

đẹp. Nhưng cũng có những nơi đã lạnh và có tuyết. Tất cả chúng ta, tất cả

mọi người đều phải bảo vệ sức khỏe cho cẩn thận. 

(Đây là phần 1 đã viết từ hôm trước, hơi lâu, để trong chế độ bản nháp, giờ 

viết tiếp)

Phần 2:

Mới add fb mấy bạn Phương Thảo, Dũng lớn và Hiếu Đỗ. Lại thêm một lần 

cảm thấy như tụi con vẫn ở quanh đây, gần bên Cô. Kỳ trước nghe Misa kể

mấy bạn rủ rê đi Đà lạt chơi vào tháng 11, lúc kể, tháng 11 là thì tương lai

nhưng nay đã thành quá khứ. Và bữa đó Cô có thấy vài tấm hình trong fb

của mấy bạn. Vui. Rất vui. Đoan Trang và các bạn. Hiển chơi đàn rất gồ

ghề. Và các bạn khác cũng quậy tưng bừng. Hình như từ FB của Ngọc 

Trâm tag cho các bạn. Cô có đọc lời Trâm cám ơn Thủy, nhờ Thủy mà 

Trâm tìm được bạn bè. Cô thấy mừng trong bụng và rất cảm động. Ơi, cái 

lớp học dễ thương một thời tuổi nhỏ, vẫn còn theo chúng ta đến nửa cuộc 

đời ( và chắc chắn sẽ còn nhớ suốt cả cuộc đời ). Tụi con cứ như thế nhé! 

Bởi vì cuộc sống muôn vàn nỗi lo toan, giữ được một khoảng trời bình yên 

cho tâm hồn, quý giá biết nhường nào.

Hôm trước 20/11, Ngân có nhắn Cô cho địa chỉ để gửi hoa tặng Cô nhân

Ngày Nhà giáo. Mèn ơi, ở cái xứ sở đang có quá nhiều xáo trộn này và còn

phải lo bao nhiêu là việc, vậy mà lớp trưởng đã nhớ tới Cô. Bồi hồi. Muốn 

khóc vì cảm động.

 
 

Thỉnh thoảng Cô thấy những hình đại diện của lớp mình trên fb. Chỉ cần

nhìn thấy vậy thôi, Cô cũng thấy vui. Có khi thấy hình Học Nhơn , Thanh 

Thủy, Vành Khuyên. Lại gợi Cô nhớ về ngày ấy... Nhớ nét chữ mực tím của 

Học Nhơn, nhớ nét chữ nghiêng nghiêng của Thanh Cầu và chữ viết tròn 

tròn như gương mặt của Khang Bảo. Còn chữ của Lê Đông Nhật Nam thì

giống như dáng người và tướng đi của bạn ấy...Biết bao nhiêu là cái nhớ

nữa của biết bao gương mặt và tính tình của cái thuở mười bốn, mười lăm

của tụi con...

Phần 3:

Một đêm hôm trước, không chịu đi ngủ sớm vì thời tiết đổi mùa. (Muốn

cảm nhận cái lạnh của những đêm cuối mùa Thu. Nghe một chút nhớ Huế

thời mới lớn, một chút nhớ Đà Lạt của những ngày học bậc Tú Tài ở nơi 

này. Cuộc đời như cơn gió, đẩy mình đi muôn phương. Mỗi nơi mang lại 

cho mình những cảm xúc thú vị rất riêng). Bỗng nhớ chưa trả lời cho 

Phương Thảo. Vậy là Cô Trò nhắn qua nhắn lại một hồi... Chia sẻ những 

cảm xúc về trường xưa lớp cũ trong chốc lát...nhưng những thước phim

như quay ngược trở về. Tưởng chào nhau rồi đi ngủ nhưng âm vang câu 

chuyện hình như vẫn còn đâu đó với ký ức đẹp của thời dạy học ...

Cám ơn học trò đã còn giữ được những hình ảnh cũ trong tâm hồn dù có

quá nhiều điều phải lo toan, quá nhiều việc phải làm giữa cuộc mưu sinh

rất nhọc nhằn, vất vả. Cũng có lúc mệt nhoài, bỗng thấy hình như là phù

phiếm. Không phải đâu con, ký ức đẹp đẽ, trong sáng đó là năng lượng

tích cực nằm khiêm tốn trong khoảng lặng của tâm hồn, đáng quý biết 

bao!

Ngày mới 

Khỏe mạnh, bình an và hạnh phúc nhé

Học trò của tui ơi!

Houston, 

Dec 10. 2020 - 11:28pm



Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2020

Tuyết sương

 Kỳ nghỉ Thanhksgiving đã qua.

Thời tiết cũng đã có nhiều thay đổi.

Gió lạnh chuyển hai hôm nay. Mưa nhè nhẹ nhưng không thể đi bộ

được. Cũng không thể chạy chơi ngoài sân hay vun trồng vườn rau

mới sửa từ tháng trước. 

Hôm qua nhiệt độ xuống nhiều. Ban ngày nắng rất dịu dàng nhưng 

trời lạnh, phải mặc áo lạnh trùm cả nón. Dắt cháu đi chơi ngoài đường

bờ hồ, Bà thì lạnh nhưng cháu bị mặc nhiều áo nên khi về kêu " hot"

quá!

Đêm qua chỉ có hơn 30 độ F. Về khuya trời càng lạnh hơn. Nhưng mà 

ngủ ngon nên sáng gần 8 giờ mới thức dậy nhìn qua cửa sổ, sân trước 

vẫn còn ướt đẫm sương mai. Trên những mái nhà dãy nhà đối diện, có

những mảng sáng tối của nắng mai phản chiếu, phía khuất ánh mặt trời

vẫn còn đọng lớp tuyết sương mỏng trắng. Một lát thôi là thành nước nhỏ 

giọt theo máng xối xuống sân nhà. 


 Hôm nay ấm hơn gần 10 độ. Có nắng trong vườn. Nắng trải đầy sân. Tui

đem mớ tỏi ra phơi để ngâm rượu. Nắng cuối mùa Thu, ngày đầu tháng 

12, chuẩn bị sang Đông nên rất nhẹ. Gió lao xao. Vẫn lạnh. 

Sau một đêm nhiệt độ xuống thấp, mấy cây đậu bắp, cà chua, khổ qua...

lạnh cóng, ủ rủ, héo queo.



 


 Mấy khóm hoa hồng sân trước thì vẫn nở tươi, không hề sợ lạnh.

Chiều nay đi bộ trong cái nắng vàng xuyên qua ngọn cây và mặt hồ 

phẳng lặng. Chiều muộn, khu park nhỏ và các cổng vào xóm đều đã được

trang trí đèn. Những hàng cây sáng lấp lánh những dây đèn quấn quanh,

Những vòng tròn hoa đủ màu với những chiếc nơ to màu đỏ, màu của 

Christmas, cũng được gắn trên những thân cây. Trong sân một vài nhà 

cũng đã giăng đèn từ hôm trước Thanksgiving và nay đã có những hình 

ảnh snow man, Santa... 

Mùa lễ hội đã đến nhưng ai cũng phải thận trọng, bảo vệ, giữ gìn sức khỏe 

nên không tấp nập rộn ràng như những mùa lễ hội trước đây.




 


Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2020

Sinh nhật bạn hiền

 


Chúc mừng sinh nhật Xuyến.

Chúc bạn tui luôn mạnh khỏe vui tươi,

nụ cười có đồng tiền điếu luôn nở trên môi.

Nhớ bạn và những lần gặp nhau. Từ những lần ở nhà Nhung với

Mai Nguyễn và Minh Hải đến lần về nhà Xuyến, làm bận rộn

bạn tui cả tuần lễ. Rồi lần gặp nhau vội vàng như tình nhân (hihihi)

hôm tui ghé Cali sau chuyến du lịchHawaii về. Mèn, giờ nhớ lại, thèm

những phút giây bên nhau quá!

Những ngày này, trong giai đoạn rất đặc biệt của thế kỷ này, và cũng

rất đặc biệt đối với nước Mỹ, tình yêu thương và sự bình an quý giá biết

nhường nào!

Tuổi mới thật nhiều sức khỏe, nhiều niềm vui, nhiều yêu thương và mọi sự 

an lành nhé, bạn hiền ơi!









Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2020

Ngoại... Cuối Thu lòng bỗng nhớ!

 

                                         

                                    Viết tặng các Anh Chị bên Ngoại của tôi.

 Tuổi thơ tôi có những ngày tháng ngọt ngào trong tình thương yêu 

của bà Ngoại. Khi tôi lớn lên thì Ông bà Nội đều đã qua đời nên tôi 

chỉ cảm nhận được tình thương đằm  thắm, mộc mạc của bà Ngoại 

tôi.

 

 Ngoại tôi khuất núi khi Người gần một trăm tuổi, vào năm cuối thập 

niên 50 của thế kỷ trước. Lúc đó tôi chừng bảy, tám tuổi, cái  tuổi có 

thể nhớ những ấn tượng thời thơ ấu của mình. Vậy nên tôi nhớ rất rõ

hình ảnh bà cụ già có nụ cười móm mém phúc hậu luôn nở trên gương

mặt da dẻ hồng hào, đôi mắt Bà rất sáng như cũng hấp háy ánh cười

mỗi khi chuyện trò vui vẻ. Nhớ lắm những lần về quê Ngoại, được ngồi

trong căn nhà tràn ngập hơi ấm yêu thương, được ngồi bên cạnh để Bà

vuốt "mái tóc" bum bê, kể chuyện đời xưa. Nhớ những chén cơm của Bà 

nấu trong chiếc nồi đồng nho nhỏ, xinh xinh, phải là những chén cơm

vét từ bên hông nồi mới chịu! Nhớ những vồng hẹ của Bà trồng trước sân 

nhà. Nhớ những cây mía cam-rượu sau hè nhà, được Bà cho làm quà sau

mỗi bận về thăm. Và, cả những dịp giỗ, Tết theo Mẹ về ở lại với Ngoại 1 

ngày đêm, là có dịp cùng các Chị con các Cậu tôi, cùng trang lứa, múa

hát cho Bà xem khi họp mặt đông đủ con cháu trong đại gia đình. Ngôi 

nhà lại tràn ngập tiếng cười. Nếu tôi có lúc bẽn lẽn không chịu múa hát 

là các Cậu sẽ "hù"đòi trả O Em lại cho bà Ngoại. (Mẹ tôi tên Liên, là con 

út của Ông Bà Ngoại, cũng là con gái duy nhất, trên Mẹ tôi là ba Cậu. Chắc 

là cô em gái được nhận nhiều tình thương yêu của các anh, nên bên Ngoại

 thường gọi Mẹ tôi là O Em) Thế là tôi ngoan ngoãn trổ tài cùng với các Chị 

họ Ngoại mình múa hát líu lo.

 

Tôi sinh sau đẻ muộn nên những hiểu biết về Ông Bà Nội Ngoại rất là khiêm 

tốn. Nên tôi rất muốn được thế hệ trước hoặc các bậc anh chị lớn tuổi kể lại 

cho nghe. ..Bởi vì chỉ có tình thương yêu và hình ảnh Bà Ngoại là còn in lại 

trong tâm trí thời thơ ấu của tôi. Nhớ những lần Bà lên thăm gia đình chúng 

tôi về, tôi lẽo đẽo theo sau một đoạn đường, đến khoảng nhà thờ họ Phan của

tôi là Bà biểu quay về. Nhưng tôi vẫn núp phia sau bờ hóp, nhìn theo cho đến 

khi hình dáng Bà khuất sau bờ dốc quanh co về làng Đơn Chế, nhòa trong 

nước mắt rồi mới  về nhà...Lúc sinh thời, Bà Ngoại thường lên làng tôi dự 

ngày lễ hội cầu an vào dịp đầu năm. Nên sau khi Người khuất núi, vào dịp 

ấy, Mẹ tôi vẫn dọn giường chiếu tươm tất và có mâm cơm bình thường, đơn 

giản, nói là rước Ngoại tôi về dự như những năm qua.

Ôi, những người Mẹ, người Bà...bao giờ trong lòng họ cũng trĩu nặng những 

yêu thương, rất đời thường mà vô cùng đẹp đẽ. 

 

Ngày xưa, tôi chỉ hiểu tình thương yêu của Ngoại từ phía người cháu. Giờ đây, 

khi đã làm Bà Ngọai mới hiểu thấu tấm lòng! Có ai đó đã nói có-một-người-

Mẹ-mang-tên-Bà-Ngoại! Thật quả không sai.

Bà cũng thổn thức chập chờn theo nhịp thở bé thơ mỗi khi ấm đầu sổ mũi. Bà 

cũng nôn nao, mong ngóng từng muỗng thức ăn trong chén được cháu ăn ngon 

miệng. Và cũng tràn ngập hạnh phúc niềm vui khi chiếc miệng nhỏ xinh với 

tiếng cười giòn tan hay những câu thỏ thẻ ... Có lẽ Bà Ngoại tôi đã thương con 

gái và cháu như thế nên anh tôi, con đầu lòng của Mẹ, được Bà Ngoại chăm 

chút yêu thương nuôi nấng đến mấy tuổi ấu thơ...

 

Tôi là người ưa hoài niệm (có lẽ những người già thường thế) nên thích nghe 

kể chuyện ngày xưa, nhắc chuyện ngày xưa... Mà chuyện kể phải có người 

nghe, chuyện muốn nghe phải có người biết mà kể lại. Thế hệ anh chị em 

chúng tôi có những người ở hàng tám, chín mươi, rồi cũng lần lượt chia xa 

trần thế. Những kỷ niệm hay những chuyện xa xưa giờ hiếm người để kể cho 

nghe... Thế nên gặp được nhau là những thước phim thời gian cứ lần lượt quay 

ngược trở về và tuôn trào biết bao cảm xúc, biết mấy yêu thương.


                                               Trăng mười bốn

Hôm nay, một ngày giữa tháng cuối mùa Thu, tôi nhớ ngày giỗ của người Cậu

thứ ba ở bên nhà. Nhớ Mẹ tôi và Bà Ngoại. Xin đốt nén hương lòng tưởng nhớ 

người Cậu thông thái, hoạt bát và đức độ. Tưởng nhớ Bà Ngoại và Mẹ tôi, 

những người đã cho tôi trái tim và tâm hồn nhân hậu.

Cuộc sống cứ quay đều không nghỉ ngơi như dòng sông luôn xuôi chảy. Mong

được một  lần anh chị em tuổi già chúng mình ngồi lại bên nhau, nhấp tách 

trà ướp hoa sói, hoa mộc trong vườn, nồng ấm tình thân, kể chuyện thời xưa...

Thật quý lắm thay và cũng khó lắm thay!


Phan Thị Như Mai

Houston, Oct.30.2020

Mười bốn tháng chín âm lịch.






Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2020

Hơi Thu đằm thắm


Chiều hôm qua, nắng rất vàng trên đường đi bộ. Gió từ hồ nước vẫn 

còn mơn man, ấm áp đem lại cảm giác thú vị khi nhìn những áng mây

trắng bềnh bồng trên nền trời xanh cao. Thỉnh thoảng bên đường có 

những cây bắt đầu thay màu lá... Vậy mà buổi tối có cơn mưa không 

lớn, gió chỉ đủ làm lao chao cây lá trong sân vườn, nhiệt độ rớt xuống 

23 độ F (từ 92 còn 69).

 

Sáng nay co ro trong áo ấm, bên tách cà phê nóng, nhìn ra khung cửa

kính, mưa vẫn còn lâm râm, gió thổi ngã nghiêng mấy chiếc ghế trong

sân và đồ chơi mấy bé con bị ướt. Mở cửa ra ngoài xíu, hơi lạnh mùa

Thu đã tràn về. bầu trời như thấp xuống vì nhiều mây. Mấy cụm hoa

cúc lá nhám vẫn nở dịu dàng trong hơi lạnh và gió lao chao cành.

Cả ngày hôm nay trời dịu nhẹ cái lạnh mùa Thu. Chỉ hôm nay chuyển

lạnh. Ngày mai nhiệt độ lại trở về mát mẻ chỉ đủ để khoác cái áo lạnh 

lúc ra sân.

Hôm rày trong đầu nghĩ tới vài việc phải làm, viết về Ngoại, về lớp học

trò... nhưng chưa làm được. Trong hơi lạnh đằm thắm của mùa Thu dễ

làm tui nhớ tới thời xa xưa ở ngoài quê. Và mới đây, gần mười năm trước

một lần về quê Ngoại cũng vào dịp Thu muộn như này.

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2020

Chút tình Thu lẩn thẩn

 

 


Tuần trước, sau mấy ngày mưa, trời đã chuyển sang Thu. Gió hình như dịu 

dàng mang đến chút hoài niệm xao xuyến lòng người. 

Tui nói với tụi nhỏ:

Mẹ đứng ngoài sân buổi tối hay sáng sớm nghe hơi gió giống như giao thừa

hồi xưa. Tụi nhỏ cười, nói chưa tới mùa Đông sao Tết được Mẹ ơi! Ừa. Thì vậy.

Nhưng rõ ràng hơi gió đã mơn man, dịu dàng, lành lạnh và làm cho tui xao

xuyến. Đó là không khí của thời tiết giao mùa. Ở đây, mùa Thu dịu dàng nhất,

đẹp nhất dù không có nhiều lá vàng, lá đỏ như phía Bắc. Nhưng tui cứ xuýt xoa

thích thú mỗi khi nhìn thấy bầu trời xanh cao, những hàng cây đây đó khi ngang 

qua đã dần dần chuyển đổi sắc màu. Con gái nói Mẹ mà ở phía Đông Bắc, chắc

mẹ thích lắm á. Mỗi mùa rõ rệt và mùa Thu thì Mẹ sẽ thấy chuyển đổi từng ngày

luôn. Ờ, đã có nhiều năm tụi nhỏ học và làm việc ở đó. Còn tui vẫn muốn một lần

cảm nhận mùa Thu ở Canada, mà năm nay chưa thể đến.

 Năm ngoái, tui cùng mấy bạn trong nhóm đi tìm chút hương Thu ở Yellowstone.

Bay qua Denver, Colorado rồi đi xe theo đoàn lên phía Tây Bắc, cũng vào những

ngày đầu tháng 10. Suốt tuần lễ rong ruỗi mấy tiểu bang bên đó, 4,5 tiểu bang

nhưng chỉ thấy lá hơi vàng rồi mấy ngày leo núi (ngồi trên xe) giữa hơi Thu lạnh ,

có mưa và tuyết! Trong khi đó bên Seattle thì những rừng Thu sắc vàng sắc đỏ

làm ngây ngất lòng du khách...

Tui là người sống rất đơn giản nhưng tâm hồn thuộc dạng hơi phức tạp chút xíu.

Cũng có khi hơi tửng tửng (hihi), điên điên (haha). Nghe trong nắng trong gió

có chút gì hơi khác là lòng tui lao xao liên tưởng, hoài niệm...rất đáng...phiền!

Tuổi già mà như vậy là không tốt cho sức khỏe. Ví dụ như khi nhìn qua khung 

cửa sổ, bầu trời đêm Thu trong vắt, dĩ nhiên là có hơi Thu lành lạnh nhưng nhà 

cửa ở đây kín mít, khung cửa kính và luôn giữ điều hòa nhiệt độ nên không cảm 

nhận bằng xúc giác, tui vẫn "thấy" cái lạnh dìu dịu của mùa Thu và vầng trăng

giữa mùa Thu vằng vặc. Thế là ký ức trở về với mấy mươi mùa Trung Thu từ 

thuở nảo thuở nào... Tẩn mẩn nhớ một hồi...lẩn thẩn nghĩ một hồi...là không

ngủ! Vì "tỉnh" mới nhớ và kéo lê thê từ hồi này hồi nọ...đến khi lọ mọ ngồi dậy

tìm điện thoại...Là mất thêm ít nhứt cũng gần 1 tiếng...phiêu du nửa vòng trái 

đất! Mèn, đôi khi nghe bên ngoài cửa sổ chim đã hót, và...vầng trăng đã đi về

phía nào rồi! Hôm sau, tụi nhỏ biết Mẹ "bỏ ngủ" kiểu đó thì thế nào cũng...

                 ( Tay nghề cao quá nên chỉ chụp được vầng trăng ban ngày là đốm trắng trên mái nhà vậy đó)

Sáng nay, cuối tuần, tui đi bộ. Bầu trời sáng sớm trong xanh, nói là sớm vì trên 

cỏ còn đọng hơi sương nhưng nắng cũng đã lên, thoáng còn vầng trăng già

đâu đó chưa lặn hẳn. Một hình ảnh đẹp, tui chụp vội dù không rõ lắm. Xem như 

chút tình Thu giữa mùa Trăng còn níu giữ được vậy mà!




Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Hương thời gian...



 Viết tặng học trò 9A7 (NK 1995-1996)
Hãy để tâm hồn lắng xuống một chút...Lắng xuống một chút nữa đã...
Khi cảm xúc lắng xuống, mới có thể giữ cho lòng mình tịnh yên, viết
mấy dòng cho học trò mình, trên blog, như đã hứa hôm kia. Tui đã
dặn mình như vậy.
Cám ơn học trò đã còn nhớ đến Cô và những kỷ niệm buồn ít vui
nhiều của lớp mình, cái lớp 9A7 nằm khiêm tốn phía sân sau của
trường Thực Nghiệm Sư Phạm, lưu lại ký-ức-ngọc-ngà mà tụi con
biết trân trọng cất giữ để hôm nay trên khắp nơi, những cô cậu
tuổi 15 ngày đó, giờ ngót ngét 40, nặng gánh sự nghiệp, gia đình,
con cái, lại vào thời Covid mà vẫn nhớ về, vẫn í ới gọi nhau để
bồi hồi không ngủ được... Tụi con gọi cảm xúc bồi hồi, náo nức
nhớ về kỷ niệm ấy là cơn-bão-lòng (Cám ơn các bạn dâu, rễ của
9A7 đã hiểu và chia sẻ với bạn đời của mình), rồi bão cũng qua đi
nhưng những giây phút xao xuyến ấy thật là quý giá.

Ninh Thanh Cầu nói với Cô thời gian qua nhanh thật, 25 năm rồi
đó Cô. Câu nói nhắc nhở Cô nhớ về một thuở xa xôi, một phần tư
thế kỷ trước đây. Nhớ những giờ lớp mình học, nhớ những việc lớp
mình làm, nhớ những gương mặt từ những dãy bàn nhìn lên bục
giảng có Cô đang đứng. Nhớ những giờ sinh hoạt chủ nhiệm của
lớp mình thật đặc biệt, không hề có nhận xét, phê bình trong phòng
học, mà kéo nhau ra sân phía sau chơi trò chơi, hò hát tưng bừng
dưới tài quản trò của Cầu và lớp trưởng Kim Ngân. Còn Cô chủ
nhiệm chỉ đứng nhìn rồi cười...góp vốn!
Cô rất nhớ và rất vui khi gặp lại tụi con và được biết kỷ niệm lớp
mình vẫn còn nằm trong ngăn kéo ký ức của học trò mình. Cô cám
ơn Ngân đã tặng Cô những dòng chữ thương yêu một thời tuổi nhỏ.
Nhớ ngày con tới báo tin vui có học bỗng Đại học ở Sing, rồi Bảo
và Thảo cũng tiếp tục báo tin vui. Nhớ vợ chồng Học Nhơn có lần về
đã ghé thăm nhiều năm trước. Cô cũng liên lạc với Châu Nguyễn, có
thêm niềm vui vì học trò chọn nghề giống mình. Và rất cảm đông khi
Tấn Nam ân cần hỏi thăm Cô về cuộc sống và sức khỏe...




(Đề tựa tập san 9A7 tụi con còn giữ và Ngân chụp gửi tặng Cô-món
quà vô giá!)
25 năm!
Một phần tư thế kỷ! Thời gian như bóng câu qua cửa sổ...
Mới ngày nào tụi con còn niên thiếu dưới mái trường cấp 2, có ý chí
và ước mơ phía trước. Giờ đây, sắp bước vào tuổi 40, đã làm Cha làm
Mẹ và vẫn tiếp tục bước trên con đường đi về phía trước. Đôi khi phải
bước thấp bước cao, vất vả, nhọc nhằn để bảo vệ mái ấm gia đình và
tương lai con cái. Cô cầu mong học trò mình luôn được khỏe mạnh, an
vui và hạnh phúc. Cuộc đời mỗi người luôn có những lo toan, bươn chãi.
Nhưng trong trái tim và tâm hồn mỗi người luôn có một góc bình yên.
Hãy giữ góc bình yên ấy được êm đềm để cho thời gian dẫu có qua đi,
hương thời gian vẫn giữ lại quanh đây, không bao giờ nuối tiếc...





Thứ Hai, 14 tháng 9, 2020

Thu đã về chưa


Sau ngày lễ Labor day là coi như chính thức chấm dứt mùa Hè.

Thời tiết cũng thay đổi, tuy không khác hẳn, nhưng rõ ràng là

đã dịu xuống. Nắng không gay gắt. Gió nhẹ mơn man. Buổi tối

đến sớm hơn chút. Và có những cơn mưa nhỏ nhỏ làm mát cỏ cây

dù không ướt đẫm đất.

Bầu trời chưa trong xanh vì mây xám vẫn hội tụ đâu đó làm cho 

những buổi chiều đi bộ cứ sợ trời mưa, mà rồi không bị mưa...

Buổi sáng ngày lễ, đi bộ từ sớm. Nắng trải nhẹ trên đường.Hồ nước

phẳng lặng với vài cánh cò đứng bên bờ, trên những bãi cỏ còn úa 

vì mùa nắng kéo dài.

 Mấy khóm hoa trong vườn sau ra nhiều bông, tuy còn khiêm tốn

nhưng cũng có nhiều màu. Hái một bình nhỏ chưng trên bàn thờ

Phật Quan Âm cho vui. 

Sáng nay, cháu ngoại cưng níu tay Bà khi vừa thức dây, dắt tới cửa 

sổ nhìn ra vườn, chỉ tay về phía khóm hoa và noi: Ngoại ơi, flower

đẹp! Em thích ra out side! Mèn, dễ thương quá! Nên Bà bồng cháu ra 

phơi nắng thôi. Nắng trong veo và mắt cháu tui cũng trong veo.