Thứ Hai, 5 tháng 10, 2020

Chút tình Thu lẩn thẩn

 

 


Tuần trước, sau mấy ngày mưa, trời đã chuyển sang Thu. Gió hình như dịu 

dàng mang đến chút hoài niệm xao xuyến lòng người. 

Tui nói với tụi nhỏ:

Mẹ đứng ngoài sân buổi tối hay sáng sớm nghe hơi gió giống như giao thừa

hồi xưa. Tụi nhỏ cười, nói chưa tới mùa Đông sao Tết được Mẹ ơi! Ừa. Thì vậy.

Nhưng rõ ràng hơi gió đã mơn man, dịu dàng, lành lạnh và làm cho tui xao

xuyến. Đó là không khí của thời tiết giao mùa. Ở đây, mùa Thu dịu dàng nhất,

đẹp nhất dù không có nhiều lá vàng, lá đỏ như phía Bắc. Nhưng tui cứ xuýt xoa

thích thú mỗi khi nhìn thấy bầu trời xanh cao, những hàng cây đây đó khi ngang 

qua đã dần dần chuyển đổi sắc màu. Con gái nói Mẹ mà ở phía Đông Bắc, chắc

mẹ thích lắm á. Mỗi mùa rõ rệt và mùa Thu thì Mẹ sẽ thấy chuyển đổi từng ngày

luôn. Ờ, đã có nhiều năm tụi nhỏ học và làm việc ở đó. Còn tui vẫn muốn một lần

cảm nhận mùa Thu ở Canada, mà năm nay chưa thể đến.

 Năm ngoái, tui cùng mấy bạn trong nhóm đi tìm chút hương Thu ở Yellowstone.

Bay qua Denver, Colorado rồi đi xe theo đoàn lên phía Tây Bắc, cũng vào những

ngày đầu tháng 10. Suốt tuần lễ rong ruỗi mấy tiểu bang bên đó, 4,5 tiểu bang

nhưng chỉ thấy lá hơi vàng rồi mấy ngày leo núi (ngồi trên xe) giữa hơi Thu lạnh ,

có mưa và tuyết! Trong khi đó bên Seattle thì những rừng Thu sắc vàng sắc đỏ

làm ngây ngất lòng du khách...

Tui là người sống rất đơn giản nhưng tâm hồn thuộc dạng hơi phức tạp chút xíu.

Cũng có khi hơi tửng tửng (hihi), điên điên (haha). Nghe trong nắng trong gió

có chút gì hơi khác là lòng tui lao xao liên tưởng, hoài niệm...rất đáng...phiền!

Tuổi già mà như vậy là không tốt cho sức khỏe. Ví dụ như khi nhìn qua khung 

cửa sổ, bầu trời đêm Thu trong vắt, dĩ nhiên là có hơi Thu lành lạnh nhưng nhà 

cửa ở đây kín mít, khung cửa kính và luôn giữ điều hòa nhiệt độ nên không cảm 

nhận bằng xúc giác, tui vẫn "thấy" cái lạnh dìu dịu của mùa Thu và vầng trăng

giữa mùa Thu vằng vặc. Thế là ký ức trở về với mấy mươi mùa Trung Thu từ 

thuở nảo thuở nào... Tẩn mẩn nhớ một hồi...lẩn thẩn nghĩ một hồi...là không

ngủ! Vì "tỉnh" mới nhớ và kéo lê thê từ hồi này hồi nọ...đến khi lọ mọ ngồi dậy

tìm điện thoại...Là mất thêm ít nhứt cũng gần 1 tiếng...phiêu du nửa vòng trái 

đất! Mèn, đôi khi nghe bên ngoài cửa sổ chim đã hót, và...vầng trăng đã đi về

phía nào rồi! Hôm sau, tụi nhỏ biết Mẹ "bỏ ngủ" kiểu đó thì thế nào cũng...

                 ( Tay nghề cao quá nên chỉ chụp được vầng trăng ban ngày là đốm trắng trên mái nhà vậy đó)

Sáng nay, cuối tuần, tui đi bộ. Bầu trời sáng sớm trong xanh, nói là sớm vì trên 

cỏ còn đọng hơi sương nhưng nắng cũng đã lên, thoáng còn vầng trăng già

đâu đó chưa lặn hẳn. Một hình ảnh đẹp, tui chụp vội dù không rõ lắm. Xem như 

chút tình Thu giữa mùa Trăng còn níu giữ được vậy mà!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét