Viết tặng các Anh Chị bên Ngoại của tôi.
Tuổi thơ tôi có những ngày tháng ngọt ngào trong tình thương yêu
của bà Ngoại. Khi tôi lớn lên thì Ông bà Nội đều đã qua đời nên tôi
chỉ cảm nhận được tình thương đằm thắm, mộc mạc của bà Ngoại
tôi.
Ngoại tôi khuất núi khi Người gần một trăm tuổi, vào năm cuối thập
niên 50 của thế kỷ trước. Lúc đó tôi chừng bảy, tám tuổi, cái tuổi có
thể nhớ những ấn tượng thời thơ ấu của mình. Vậy nên tôi nhớ rất rõ
hình ảnh bà cụ già có nụ cười móm mém phúc hậu luôn nở trên gương
mặt da dẻ hồng hào, đôi mắt Bà rất sáng như cũng hấp háy ánh cười
mỗi khi chuyện trò vui vẻ. Nhớ lắm những lần về quê Ngoại, được ngồi
trong căn nhà tràn ngập hơi ấm yêu thương, được ngồi bên cạnh để Bà
vuốt "mái tóc" bum bê, kể chuyện đời xưa. Nhớ những chén cơm của Bà
nấu trong chiếc nồi đồng nho nhỏ, xinh xinh, phải là những chén cơm
vét từ bên hông nồi mới chịu! Nhớ những vồng hẹ của Bà trồng trước sân
nhà. Nhớ những cây mía cam-rượu sau hè nhà, được Bà cho làm quà sau
mỗi bận về thăm. Và, cả những dịp giỗ, Tết theo Mẹ về ở lại với Ngoại 1
ngày đêm, là có dịp cùng các Chị con các Cậu tôi, cùng trang lứa, múa
hát cho Bà xem khi họp mặt đông đủ con cháu trong đại gia đình. Ngôi
nhà lại tràn ngập tiếng cười. Nếu tôi có lúc bẽn lẽn không chịu múa hát
là các Cậu sẽ "hù"đòi trả O Em lại cho bà Ngoại. (Mẹ tôi tên Liên, là con
út của Ông Bà Ngoại, cũng là con gái duy nhất, trên Mẹ tôi là ba Cậu. Chắc
là cô em gái được nhận nhiều tình thương yêu của các anh, nên bên Ngoại
thường gọi Mẹ tôi là O Em) Thế là tôi ngoan ngoãn trổ tài cùng với các Chị
họ Ngoại mình múa hát líu lo.
Tôi sinh sau đẻ muộn nên những hiểu biết về Ông Bà Nội Ngoại rất là khiêm
tốn. Nên tôi rất muốn được thế hệ trước hoặc các bậc anh chị lớn tuổi kể lại
cho nghe. ..Bởi vì chỉ có tình thương yêu và hình ảnh Bà Ngoại là còn in lại
trong tâm trí thời thơ ấu của tôi. Nhớ những lần Bà lên thăm gia đình chúng
tôi về, tôi lẽo đẽo theo sau một đoạn đường, đến khoảng nhà thờ họ Phan của
tôi là Bà biểu quay về. Nhưng tôi vẫn núp phia sau bờ hóp, nhìn theo cho đến
khi hình dáng Bà khuất sau bờ dốc quanh co về làng Đơn Chế, nhòa trong
nước mắt rồi mới về nhà...Lúc sinh thời, Bà Ngoại thường lên làng tôi dự
ngày lễ hội cầu an vào dịp đầu năm. Nên sau khi Người khuất núi, vào dịp
ấy, Mẹ tôi vẫn dọn giường chiếu tươm tất và có mâm cơm bình thường, đơn
giản, nói là rước Ngoại tôi về dự như những năm qua.
Ôi, những người Mẹ, người Bà...bao giờ trong lòng họ cũng trĩu nặng những
yêu thương, rất đời thường mà vô cùng đẹp đẽ.
Ngày xưa, tôi chỉ hiểu tình thương yêu của Ngoại từ phía người cháu. Giờ đây,
khi đã làm Bà Ngọai mới hiểu thấu tấm lòng! Có ai đó đã nói có-một-người-
Mẹ-mang-tên-Bà-Ngoại! Thật quả không sai.
Bà cũng thổn thức chập chờn theo nhịp thở bé thơ mỗi khi ấm đầu sổ mũi. Bà
cũng nôn nao, mong ngóng từng muỗng thức ăn trong chén được cháu ăn ngon
miệng. Và cũng tràn ngập hạnh phúc niềm vui khi chiếc miệng nhỏ xinh với
tiếng cười giòn tan hay những câu thỏ thẻ ... Có lẽ Bà Ngoại tôi đã thương con
gái và cháu như thế nên anh tôi, con đầu lòng của Mẹ, được Bà Ngoại chăm
chút yêu thương nuôi nấng đến mấy tuổi ấu thơ...
Tôi là người ưa hoài niệm (có lẽ những người già thường thế) nên thích nghe
kể chuyện ngày xưa, nhắc chuyện ngày xưa... Mà chuyện kể phải có người
nghe, chuyện muốn nghe phải có người biết mà kể lại. Thế hệ anh chị em
chúng tôi có những người ở hàng tám, chín mươi, rồi cũng lần lượt chia xa
trần thế. Những kỷ niệm hay những chuyện xa xưa giờ hiếm người để kể cho
nghe... Thế nên gặp được nhau là những thước phim thời gian cứ lần lượt quay
ngược trở về và tuôn trào biết bao cảm xúc, biết mấy yêu thương.
Trăng mười bốn
Hôm nay, một ngày giữa tháng cuối mùa Thu, tôi nhớ ngày giỗ của người Cậu
thứ ba ở bên nhà. Nhớ Mẹ tôi và Bà Ngoại. Xin đốt nén hương lòng tưởng nhớ
người Cậu thông thái, hoạt bát và đức độ. Tưởng nhớ Bà Ngoại và Mẹ tôi,
những người đã cho tôi trái tim và tâm hồn nhân hậu.
Cuộc sống cứ quay đều không nghỉ ngơi như dòng sông luôn xuôi chảy. Mong
được một lần anh chị em tuổi già chúng mình ngồi lại bên nhau, nhấp tách
trà ướp hoa sói, hoa mộc trong vườn, nồng ấm tình thân, kể chuyện thời xưa...
Thật quý lắm thay và cũng khó lắm thay!
Phan Thị Như Mai
Houston, Oct.30.2020
Mười bốn tháng chín âm lịch.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét