Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

Happy New Year

 




Chào mừng năm mới 2018!

Chúc tất cả mọi người đón chào năm mới trong niềm vui ngập tràn
Một năm mới mạnh khỏe, bình an, may mắn, hạnh phúc và thành đạt
mọi ước nguyện.









Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

Happy Holidays





Những ngày nghỉ cuối năm ở Mỹ thường là những ngày dành cho gia đình.
Suốt năm hối hả với công việc. Cường độ làm việc của mọi người ở Mỹ thiệt là đáng nể! Có những ngày nghỉ cuối năm để relax, giải tỏa đầu óc bận rộn. Năm
nay Houston lại mưa lạnh suốt những ngày này nên cái sự vui trong nhà nó càng thực tế và hợp lý.

Hai đứa cháu sinh nhựt đều trong khoảng thời gian này. Không khí gia đình thêm ấm áp. Con dì nó qua thăm gia đình từ tuần trước, hôm đó trời tạnh ráo dù cũng đã lạnh. Bà Ngoại bị cảm, ho um sùm nên vẫn phải giữ cự ly với trong nhà. Và đó cũng là lý do không được dẫn con dì nó đi chơi đâu hết.
Hôm kia, học trò cũ, nk 1986-1990, đã hẹn với Cô từ mấy tuần trước, đi ăn bánh cuốn Thiên Thanh. Rủ con dì nó đi, chẳng những bị từ chối mà cả tụi nó đều "nhắc nhở" Mẹ đừng lây bịnh tùm lum cho người ta à nhe. Ừa, bình thường thôi!
Luôn giữ cự ly mà!


 Nghĩ cũng mắc cười! Hồi nhỏ, Mẹ đi đâu cũng đòi đi theo. Không cho đi cũng chạy xuống nhà trước. Càng lớn dần càng ít thích đi với Mẹ. Giờ thì hoàn toàn độc lập. Con lớn thì ồn ào. Con nhỏ thì ít nói. Đứa nào cũng có "chính kiến" của mình. Nhưng tụi nó có điểm chung. Chỉ có Bà Ngoại là cổ lổ xỉ! Bữa trước
chị Nh nói như để an ủi Bà Ngoại: Kệ nó Chị ơi, con cái bên này nó vậy đó, Chị đừng để ý, nó chỉ muốn làm theo ý nó, hoàn toàn độc lập! Chị nhớ hồi xưa tụi mình đọc Tự Lực Văn Đoàn... He he. Một sự liên hệ giữa cái mới và cái cũ. So sánh hơi khập khiểng nhưng cũng để cho dễ hiểu. Vui.

Hôm nay đã bớt ho rồi nhưng cũng vẫn còn giữ cự ly vì cục cưng của tui bé bỏng, dễ ghét lắm! Mỗi khi đòi bú, Bà Ngoại nghe khóc oe oe. Cứ khóc tự do một hồi rồi đươc bú, không có cái sự vỗ về, dỗ dành nựng nịu gì đâu á. Con nít bên Mỹ được dạy độc lập từ thuở bé. hihi...Vậy nên Bà Nội sang chơi, cứ dặn Bà Ngoại kệ nó, Bà đừng sốt ruột. Dạ. Quen rồi. Bình thường thôi!

Với Amy Le, học trò 86-90 ở Houston
Lát nữa Bà Ngoại lại ra ngoài với mấy bạn "đồng nghiêp",cô bạn nhỏ dễ thương lại đến đón. Cũng vui dù bên ngoài hôm nay vẫn lạnh.
Nhớ hôm qua người-bạn-thân-quý-còn-sót-lại đã gửi cho cái link bài hát mới của Ng Hồng Nhung, nói trời lạnh này nằm trùm mền nghe nhạc là thượng sách...
Đúng rồi đó bạn! Nhẹ nhàng, thoải mái, yên vui. Tui cám ơn bạn rất nhiều, cám ơn hai vợ chồng bạn thì đúng hơn, cám ơn về nhiều thứ không nói hết được kể cả xin lỗi nếu có gì đó làm phiền lòng hai bạn. Bỏ qua đi nhé! Vui hưởng những ngày nghỉ cuối năm và chuẩn bị chào đón Năm mới an lành, hạnh phúc! Happy Holidays to my dear friend and your Family!

Chúc mọi người có những ngày nghỉ cuối năm thật êm đềm, vui vẻ, ấm áp bên nhau.






Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

Có một Bà Ngoại ...như thế đó!





Đợt lạnh này kéo dài, ảnh hưởng sức khỏe Bà Ngoại. Ho, cảm um sùm ở nhà cả tuần nay. Tối qua trong bữa cơm, con gái hỏi Mẹ đỡ chưa? Đỡ nhiều lắm rồi. Và lát sau cô bạn "đồng nghiệp" tuổi bốn mươi, gọi hỏi thăm tình hình, bèn cao hứng dặn sớm mai ghé đón Cô đi làm với. Cô khỏe chưa mà đi? Nghỉ cho khỏe hẳn đã. Không sao, Cô thấy ổn rồi. Bạn nhỏ ấy cười rồi nói con Cô lo cho Cô lắm đó, không muốn Cô bệnh đâu! Nhưng Cô muốn thì mai con đón. Ok. Sau đó Bà Ngoại tưng tưng đi lấy đồ ăn cho lunch hôm sau. Con gái thấy vậy hỏi mai Mẹ đi làm à? Ừa, Mẹ khỏe rồi. Khỏe gì, Mẹ muốn về là sụm luôn á? Nó có cách nói chuyện rất-riêng mà con em nó cứ phải thỏ thẻ là không-biết-thể-hiện-tình-cảm thôi đó Mẹ! Và cũng có lúc Bà Ngoại nói đùa là tụi bây giống nhau, tính tình cứng ngắt à! He he.

Bà Ngoại cất đồ vô tủ lạnh rồi vào phòng, gọi cho cô bạn nhỏ, bảo không đi nữa, nghỉ qua lễ rồi tính tiếp. Hi hi. Cô bạn cười giòn tan và thấy vậy là hợp lý. Bà tìm thuốc ho uống sau khi ho một trận. Hồi chiều uống thuốc viên rồi, giờ mò tìm Night time uống, đúng liều lượng kẻo nó lại la lờn thuốc!...
...Và thức dậy khi nghe tiếng Ông Bà Nội nói chuyện với Tũn, thay đồ chuẩn bị đi học.
Không biết tỉnh hay mơ ngủ vậy Trời! Mon men đến trước cửa phòng Tũn, hổm rày Bà luôn giữ cự ly với cháu, nghe Ông Bà Nội nói Ba thằng Tũn qua đón ông bà về là đưa vợ đi sanh liền.Vậy mà Bà Ngoại ngủ khò không hề hay biết chi hết! Thiệt là...
Khoảng hơn 10 phút sau Ba thằng Tũn nhắn tin nói Mẹ nó đã sinh và có hình baby. Tũn nhìn hình, một giây ngạc nhiên rồi mỉm cười thú vị và sau đó cười thành tiếng vừa chạy lăng quăng trong nhà , một hồi mới chịu theo OB đi học.


Hồi con gái sinh Tũn, Bà Ngoại ở VN thấy không được ở gần con trong lúc này rất bần thần, băn khoăn, áy náy, lo âu... Rồi sau đó còn làm thơ ..."xin lỗi hai con, Mẹ không có mặt, trong phút giây cháu Ngoại chào đời, lau giọt mồ hôi trên trán con mệt nhọc..." (Trái tim người Mẹ). Mèn ơi, giờ mới thấy mắc cười, thiệt là thơ với đời thực có một khoảng cách quá lớn, càng lớn hơn, nếu tâm hồn không thẩm thấu với thơ! Mọi cái đều khác, con cái đã trưởng thành, đã có gia đình để cùng nhau làm chủ và xây dựng cuộc sống, đã có thế hệ con cái của chúng nó để nuôi nấng, dạy bảo, đã có một xã hội hoàn toàn khác với sự cạnh tranh khốc liệt để luôn phải bươn chải, hòa nhập và tồn tại. Cái đầu tụi nó chứa quá nhiều thứ để giải quyết mọi việc.
Rất độc lập. Và rất bận rộn với thực tế cuộc sống. Cho nên những suy nghĩ tủn mủn, lo âu vớ vẩn, tác-phong-nông-nghiệp của một người 2/3 cuộc đời gắn với đất nước chậm phát triển, quen cách tự-xoay-xở và hoàn toàn tự quyết đã trở thành lạc hậu, quá lạc hậu. Mắc cười! Đôi khi cười một mình vì cái tính của mình, Bà bị cho là có-tính-cách-ưa-chỉ-đạo. He he.

lunch
Còn bây giờ, bà đang có mặt nè, mà ho hen ỏm tỏi, chúng nó thì đâu cần sự có mặt của Bà bên cạnh. Giả sử không ho hen gì cũng vậy. Sanh ở bv lớn bên Sugar Land, nurse luôn luôn có mặt khi cần... Buổi chiều tối, con gái gọi cho Mẹ, Bà hỏi thăm đỡ mệt chưa con? Nó tỉnh bơ: Có mệt gì đâu mà đỡ Mẹ? Bà thầm cám  Ơn Trời Phật...và Ông Ngoại... Cái sự già và vớ vẩn còn thể hiện qua gợi ý với chồng nó và OB Nội nên nấu đồ ăn đem vô... Lại được nghe những lời giải thích và đề nghị lần thứ 1001 " Bà đừng lo gì hết, take care cho Bà khỏe là ok rồi!". Chắc nó được nghe kể lại và để trấn an bà già, nên dinner hôm đó, breakfast và lunch hôm sau nó đều chụp hình gửi cho Mẹ thấy. Tối hôm qua, con em gọi thăm Mẹ và nhắc lại cái vụ ăn uống của con chị, Mẹ đừng lo, con mới nói chuyện rồi,còn ngon hơn con ăn ở ks mỗi lần công tác. Hehe. Có gì đâu mà tụi nó phải nhắc bà già dữ vầy nè. Biết rồi mà.

breakfast
Ơi, hơn 1/4 thế kỷ và cuộc sống cách nửa vòng trái đất đã đảo lộn mọi nếp suy nghĩ trong Bà. Hình ảnh cái thuở bà sanh tụi nó, ngoài 30 mới sanh con so mà sữa về bú không hết. Bú bên này thì bên kia chảy phải hứng rồi có khi đổ đi, có khi bà uống lại (thiệt là mất-vệ-sanh ha! ha ha). Nhớ ngày đầu chị Tuyết nó nấu xôi để hơi nguội, trộn với viên men giã nhỏ, Bà trét lên hai bầu vú. Vài tiếng sau rửa sạch. Và sữa chín, sữa bắt đầu nhiều. (kinh nghiệm này học được từ mấy bạn ở CĐSP TG, chồng nuôi vợ đẻ với những kinh nghiệm dân gian trong điều kiện vô cùng đơn giản và khó khăn thiếu thốn, đa số từ miền ngoài vào (-giờ thì họ đã khác-), có khi đắp xôi lên bầu vú rồi đốt mấy cây nhang hơ hơ lên cho nóng-ko phải hươ hươ như thầy phù thủy cúng! he he-) Còn sanh con em thì giã lá khoai lang, trộn với viên men và trét lên y như vậy. Có khi sữa căng quá mà không chảy ra được thì lấy cây lược, làm bộ như chải xuống phía núm. Thật diệu kỳ! sữa ào ạt chảy, mẹ hết đau tức và phải dùng 2 ngón tay ngăn nhẹ phía trên núm vú để bé từ từ bú cho khỏi sặc... Có những bà mẹ trẻ cho con bú mà bé không mút được nên làm biếng bú mẹ và chỉ khoái bú bình. Một trong những lí do đó là bà mẹ trẻ không chuẩn bị từ trước đối với những trường hợp núm vú bị tụt vô. Mẹ phải dùng khăn mềm trong nước ấm, sạch, vò vò mỗi ngày để kéo ra...Lúc bé chào đời sẽ mút được một cách dễ dàng... Cả cái vụ tắm cho bé mà Bà đã đọc được trong tp của BS Đỗ Hồng Ngọc cũng trở thành chuyện-của-ngày-hôm-qua: tắm cho bé, mẹ phải nhẹ nhàng nâng đầu bằng trọn bàn tay, rồi ngón cái và giữa che lỗ tai cho nước khỏi vô. Cũng có thể nhét bông gòn để nước khỏi vô tai bé, dễ sanh ra viêm tai giữa sau này...

dinner
Úi chà, cái mớ kinh nghiệm đâu từ thời Bà-Ngoại-của-Bà-Ngoại ở một nơi xa xôi cách nay gần hai thế kỷ cứ chờn vờn trong trí Bà. Bà cứ nửa muốn nói nửa lại thôi. Và cuối cùng không nói là thượng sách! Vì Ở Mỹ đâu có ai suy nghĩ và hành động phức tạp khi sanh nở giống như Bà. He he. Bốn mươi lăm năm nay, đã có một thế hệ người Việt ra đời và thành đạt trên đất Mỹ, không ai vớ vẩn như Bà. Có khi, Bà muốn "để dành" tâm tình với con út. Nhưng chắc chắn rằng nó cũng không đón nhận những-sự-phiền-phức đó, chẳng qua, tế nhị hơn con chị chút cho Mẹ đỡ"quê", nó sẽ nói, Mẹ đừng bận tâm, tụi con tự lo được mà! Hi hi...Và vốn dĩ tụi nó không hề muốn Mẹ đụng tay vào bất cứ việc gì: Mẹ bớt nghĩ về người khác và take care cho mình, sống vui tươi là good rồi. Nuôi con hay cơm nước là việc của Cha Mẹ chứ không phải của Ông Bà. Tụi nó vẫn thường nhắc tới nhắc lui với mẹ già như thế!

Vậy nên, rảnh rỗi bèn muốn có một plan về VN chơi chuyến quá!
Hihi...

Hôm nay trời đẹp, ấm hơn và lúc nãy có nắng. Cháu cưng của Bà sắp về nhà. Cầu Ơn Trên phù hộ cho cháu khỏe mạnh, bú ngoan, chóng lớn, cho Mẹ Con chúng nó được MẸ TRÒN CON VUÔNG.






Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017

Mùa Đông đến tự bao giờ...





Ảnh trên fb của học trò Amy Le


Nghe nói lâu nay Houston mới có tuyết. Đâu hồi 2009 có một lần gì đó.
Dân mới tới, nghe sao nói vậy, trúng trật tùy bàn dân thiên hạ chịu trách nhiệm với lời phát biểu.

Có tuyết. Buổi sáng sớm nhìn thiệt đẹp. Trắng xóa mọi nơi. Chừng nửa buổi thì tan hết. Và hôm sau, hình như có người chờ. Hôm sau nữa. Tới nay hơn 2 tuần tuyết đi qua, chỉ xuất hiện chút xíu cho moị người ngẩn ngơ rồi thôi!... Hồi trẻ, mình thích cách sống này, giống như cầu thủ đang lên giã từ sân cỏ. Nghệ sĩ
đang nổi tiếng, chia tay sân khấu... Đối với mình, không mắc mớ gì dư công mà người ta còn nghĩ tới. Nhưng có ý tưởng hảo huyền dù sao cũng đỡ hơn đến lúc
xuống chân dốc rồi mới lọm khọm bò đi thì hơi não lòng. (cái tật!!!). Còn bi giờ thì khỏi nói, "chì" quá rồi nên bám cho đến khi còn bám được cuộc sống này :-).


Hổm rày trời lạnh. Ảnh hưởng sức khỏe. Không muốn rờ vô máy móc, chữ nghĩa chi hết. Bỗng dưng thấy mình ngu hơn bình thường và đầu óc cũng...rứa! Rất lười suy nghĩ còn bộ nói thì giảm tần suất hoạt đông! Kỳ vậy ?

Ừa thì phải chấn chỉnh lại thôi!






Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Mùa Thu...vàng hoa cúc...





Sáng hôm qua đầy sương mù. Nhưng sau đó trời đẹp, lạnh lạnh, 58 độ F.

Mùa Thu...
Cuối mùa Thu...

Đi khám sức khỏe, gặp một chị già ,70 tuổi, người Huế, được cô con gái
dẫn đi. Lúc làm hồ sơ, cô gái hỏi (ngồi đối diện ,làm bộ ngó lơ nhưng vẫn
lắng nghe - đó là cái cố tật của-người-nhiều-chuyện -): Mạ có kinh nguyệt
năm mấy tuổi ? - Mạ không nhớ. Răng nhớ  được! Chắc 16,17 chi đó! ( ờ,
giống mình, không nhớ rõ, hồi lần đầu đi với con gái, nó  làm hồ sơ cho
mình và hỏi như vậy).
Cô con gái hỏi tiếp: = Mạ sinh bé út năm mấy tuổi?  - 41. - Lần kinh cuối
của Mạ năm mấy tuổi? - Hỏi kỹ rứa à? Chắc 50. Biết tỏng người Huế qua
phong cách và giọng nói đặc rệt Huế của 2 Mẹ con. Cố gắng nín lắm mình
mới không bắt chuyện! Một cố gắng phi thường và kềm chế hết cỡ nhờ sự
huấn luyện nghiêm ngặt của 2 đứa con gái ... rượu Tây!

Cô y tá người Mỹ đen ra gọi tên H Hoàng. Hai mẹ con vô trước. Hai phút sau,
Cô ấy ra gọi tiếp M Phan. Mình đi vô phòng thay  đồ, gặp bà mẹ  đang lúng
túng với cái áo giấy. Lần đầu, mình cũng bối rối, không biết mặc phía nào
trước, phía nào sau. Giờ thì lần thứ 3 nên quen. Mình thay xong, ngang qua phòng bà ấy vẫn còn đang lúng túng. Mình buộc mồm: - Giống như mặc cái
áo giấy đồ cúng ngoài mình rứa mà! Hây, bà nhìn mình cười, yên tâm. Mình
cười lại. Và bà vô trước.
Cô con gái không được vô nên ngồi ở bên phòng này nói chuện với mình. Ơi,
chỉ có mấy phút mà được nghe bao nhiêu là chuyện của cô ấy. Mạ con qua
gần ba năm rồi. Bảy mươi rồi nên định không chụp, khám cái vụ này làm gì
nhưng mạ muốn đi cho biết. Thôi thì để mạ thỏa mãn. Con phải lấy 1 ngày
nghỉ. Sáng chạy đi gởi con, lật đật xuống đây cho kịp mà trên đường còn bị
kẹt xe nữa, hồi hộp rứa thê! Cô ở gần đây không? Con ở tuốt phía trên kia,
gần nhà thờ La Vang lận. Cô đi một mình à? - Ừa, cũng không xa lắm, khoảng gần nửa tiếng. Mấy lần trước con gái cũng nghỉ làm dắt đi giống con rứa đó.
Nay quen rồi, Cô đi một mình được.


Chợt nhớ lúc nãy hỏi cô y tá cái vụ chích ngừa trái rạ, cô y tá bảo 65 rồi không cần, chỉ chích ngừa dời leo. Cái này đã chích hồi mới khám sức khỏe lần đầu nên giờ khỏi. Nói với cô gái ý đó. Cô bèn kể 4 năm trước cô cũng bị, kể triệu chứng, quá trình...Mình hỏi vậy có lây cho cháu không? - Dạ, hồi đó con chưa có chồng, con mới lấy chồng gần 3 năm ni... Cô ấy lại nói chuyện review thẻ ngay trong khu này, ở tòa nhà bên cạnh đây. Mình hỏi lại cho chắc thì cô nói lát con ra sẽ ghé qua đó hỏi. (Không lẽ xin số điện thoại để còn liên lạc biết thông tin này?!).
Bà mẹ bước ra, trong lúc mình đợi gọi vô. Bà cười thân thiện và nói đầy tiếc nuối: - Người Huế mình mà im re, tui không nhận ra! Sáng chừ ngồi gần bên mà không biết để nói chuyện cho vui... Thôi, về hí! - Dạ. Chào chị.
Mèn ơi, đâu phải chỉ có mình là hay hóng chuyện và nhiều chuyện! Những-người-quanh-ta-cũng-có-nhu-cầu-chia-sẻ đó thôi mà!
Tới phiên mình vô mammogram. Chụp đủ các phương các phía. Ôi chà, mấy bà
già chỉ có mướp đèo lại còn héo nên khổ thân cô kỹ thuật viên kéo qua kéo lại
cũng chỉ toàn da là da! Đâu như mấy quả dưa hấu để tràn trên máy của mấy cô Mỹ đen hay Mexico! Haha.



Chiều lên Chùa lễ Phật và thắp nhang cho Ông Bà Nội Ngoại, Ba, Cậu, Tuệ An Nhiên. Buổi chiều tĩnh lặng và thoảng mùi nhang trầm trong gió. Sư Cô trụ trì
đi VN về rồi nhưng đi vắng. Sư Cô Nhật vẫn dễ thương như mọi ngày. Kỳ trước, mình lên Chùa nhưng không gặp quý Cô, chỉ có Trang đang làm công quả. Ở lại phụ một lúc rồi về. Hôm nay đến trễ, gặp Cô Nhật, chuyện trò không được bao lăm. Mình lễ Phật, thắp nhang khắp nơi. Thì thầm với những người vẫn quanh đâu đó... Cái tật mình đi Chùa là cầu nguyện rất lâu. Hồi xưa, đi chùa Bình Dương, hay di hành hương lúc nào cũng bắt mọi người chờ đợi. Lâu dần, ai cũng biết nên quen với cái tật ấy của mình.
Sân chùa vàng rực màu hoa cúc.
Mùa Thu vàng rực màu hoa cúc.
Đã cuối mùa Thu, đất trời đang chuyển sang Đông, nơi đây vẫn mướt mắt màu vàng hoa cúc... Áo nàng vàng... Sân trường đai học VK và SP ngày nào...Một chút hương sắc quê nhà thấp thoáng trong hoài niệm...Đi quanh sân với cảm nhận thân quen từng gốc cây, bụi hoa, bức tượng... Vô bếp với một bó cúc vàng. Nhìn bó hoa trên tay. Sư Cô chỉ cười xòa. Mùi thức ăn thơm lựng. Hẹn với Cô hai tuần nghỉ Christmast và new year. Cô bảo dịp ấy Chùa sẽ gói bánh chưng, khỏang nghìn cái trước và từ từ gói tiếp cho đến Tết.


Chiều tắt nắng sớm. Hoàng hôn. Không gian Chùa tĩnh mịch. Những bức tượng nổi bật màu trắng, vẫn an nhiên tĩnh tọa... Đường phố đã lên đèn từ lâu.
Chào Cô và ra xe về. lần đầu tiên một mình về trễ.

Bây giờ ở Mỹ đang vào cuối mùa Thu. Mùa Đông đang tới gần, vẫn còn có lá rơi trước sân nhà xào xạc và cả hoa cúc vàng rực, thân thương...