Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Học trò cũ, mái trường xưa...





Mấy  hôm  trước học trò  A2  Nguyễn
Đình Chiểu đọc bài và liên lạc với nhau,
liên lạc với Cô . Thật vui  và cảm động.
Ánh  Miều còn chia sẻ những suy  nghĩ
rất thân thương,những trăn trở rất- người
-lớn(cách nói của Cô giáo với học trò hồi
đó,chứ giờ đương nhiên là người lớn rồi!-
Ý Cô nói là bao giờ Miều cũng có những
trở  trăn của người-sống-có-lí-tưởng-và-
trách-nhiệm )và tình cảm Thầy-Trò...Thu
Vân, Đạt ,Thạch...đều đã nói những điều
 làm cho Cô phải khóc vì nhớ về ki niệm và thấy vô cùng thương mến khi hẹn sẽ sắp xếp
đến Cô trong thời gian gần nhất.

Định phải viết cho các em để cám ơn tình cảm ấy và hẹn một dịp khác có thể hội ngộ
Thầy Trò vì hiện tại Cô rất bận,chỉ có thể ngồi nhà gõ máy chuyện trò với các em thôi
còn đi đâu hoặc các em đến thăm cũng khó có thể dành thời gian để chuyện trò. Hôm
Đạt gọi lên,câu chuyện qua điện thoại cũng phải bị gián đoạn nhiều lần, còn Thạch  thì
chỉ  nói chưa đầy 5 phút ,Cô đã  xin lỗi... Cuộc sống luôn bận rộn! Mỗi người có một
thứ bận rộn khác nhau. Những người khác được ung dung nhàn nhã là một phước lớn
và mình chúc mừng cho họ.

Nghe Đạt kể chuyện hồi xưa -xưa gần,mùa hè 1979- và bảo có mấy tấm hình hồi đó.
Bạn nói nhìn Cô hồi đó và bây giờ khác-nhau-môt-trời-một-vực!Và bạn đã rọi lớn,có
dịp đem tặng Cô.Thấy vui trong lòng vì học trò còn nhớ kỉ niệm xưa. Đối với lớp mình,
đúng ra là một số em,mùa hè ấy quả thật đem lại vinh-quang-và-cay-đắng!Giờ các em
đã  trải nghiệm và bình yên trong cuộc sống là vui rồi. Có kỉ  niệm để kể cho con cháu
nghe và để thấy yêu quý cuộc đời hơn...

Năm ngoái, có Kim Loan gọi cho Cô và  xưng là" Tí-điệu".Nghe cái giọng  nói là Cô
nhận ra ngay, hỏi có phải em của Hùng  học C1 trước hai  năm  không  thì đúng ngay
choóc!Bạn ấy cũng hẹn sẽ liên lạc với các bạn trong lớp...Cô cũng nhớ nhiều các bạn
trong lớp như Thanh Sơn thiệt  hiền lành và đã hỗ trợ nhiều cho Thuận.Nhớ Hiếu ròm
hay mắc cỡ và trắng trẻo như con gái ( lớp có Ngọc Hiếu rất-đặc-biệt hay khóc  mỗi
lần bị Đạt và Phương ghẹo!)Nhớ Dư, Diệu và Ánh ở Trung Lương...
Nói  như vậy có nghĩa là những năm tháng ở MỹTho nói riêng và cả cuộc đời dạy học
đối với Cô luôn luôn đẹp và hạnh phúc, để  những lúc như giờ đây ngồi  nhớ  lại  từng
khuôn mặt ,từng khoảnh khắc quá khứ thân thương rồi cười một mình ,nhớ một  mình
và... có khi còn khóc một mình...

Trường Nguyễn Đình Chiểu đã giữ của Thầy-Trò mình quá nhiều tình cảm và kỉ niệm.
Cô nhớ sân trường rộng thênh thang với hàng phi lao cao vút.Nhớ hàng phượng vĩ hai
bên trước Hội trường.Nhớ những buổi lớp trực,Cô phải viết báo cáo đọc dưới sân cờ
mà...run gần chết!

Nơi chốn thân thương ấy và những cô cậu học trò ngày xưa vẫn mãi chiếm giữ  một vị trí
vững vàng, đằm thắm và sâu lắng trong tâm hồn những người dạy học như Cô.

                                                                                        Tặng 10-11A2 của Cô



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét