Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Cánh cò, mây tím...




Cánh cò ấy bay ra từ cửa phủ
Qua Đồng đăng...xoải cánh dặm đường xa...
Lặng lẽ một mình, cò cõng nắng mưa
Đông đúc thế! Ô hay, mình cô độc!

Lúc cứng rắn là khi mềm yếu nhất,
Nên gượng cười để ngăn dòng nước mắt,
Cứ gồng lên che giấu nỗi đau riêng...

Mây của trời-nước của biển giao duyên
Hạnh phúc đó mà đắng cay cũng đó!
Nào ai biết lắm khi đời bão tố,
Mà ngày xưa Vân-áo-lụa-Hà-Đông
Mỏng mảnh, dịu dàng bước nhẹ như không
Mặt thuần hậu và nụ cười tỏa nắng
Ấm áp niềm vui cho người đối diện...
Lại là cánh cò lặn lội bên sông
Cặm cụi...chông chênh...bơi giữa thăng trầm,
Giữa nhộn nhịp vẫn thấy lòng hiu hắt,
Tìm một phút ẩn mình nơi trầm mặc...
Lắng hồn...nguôi ngoai gánh nặng oằn vai.
Cánh cò ơi, mây tím của tôi ơi!
Huyền thoại khi xưa tiên ở trên trời
Sao nước mắt đời trao cho nhiều thế?
Đẫm ướt, nát cả trái tim người Mẹ!
Nức nở... xót đau... quay quắt...bàng hoàng...

                               Bạn bè yêu thương gửi đến Dzoãn Vân
                                                     22/12/2014


1 nhận xét:

  1. May Tim gang len nhen ! Cac ban va nhat la Nhu Mai luon an ui , cho dua tinh than cua Van ! Thoi gian la phuong thuoc nhiem mau , mong Van vung tin va nghi luc de vuot qua moi thu thach , kho khan . Thuong Van ! Mai Nguyen .

    Trả lờiXóa