Thứ Năm, 29 tháng 8, 2019

Triết lý vụn.




Tui có những người bạn.
Họ là những người cùng học với tui thời Đại Học.
Họ cũng là những người cùng dạy học với tui những ngày còn trẻ tuổi
mới ra trường.
Họ cũng là những đồng nghiệp dươi mái trường thời trung niên cho tới
tuổi già.
Họ cũng là những người bạn mới quen biết sau này.
Vân vân và vân vân...
Nói tóm lại là tui có những người bạn già đồng trang lứa.
Đặc biệt, có những người bạn thời đi học, qua những năm tháng dài xa
cách, khi gặp lại, thân tình như thuở còn trẻ tuổi. Cho nên dễ có những
đồng cảm dù cuộc sống và địa vị xã hội đôi khi, suy cho cùng, rất khác
nhau. Sự khác nhau đó, đối với nhiều người , cũng rất là nhạy cảm!
Tui suy nghĩ đó là chuyện bình thường. Nhiều năm tháng qua đi, nhiều
đổi thay và tiếp xúc, trải nghiệm với quá nhiều thứ trong cuộc sống, tui
thấy lòng nhẹ nhàng, không câu nệ, cố chấp và "đặt thành vấn đề" nữa.
( Dù trước đây tui vốn dĩ đã luôn xử sự nhẹ nhàng trong công việc, trong
cuộc sống gia đình. Rất nhiều lần phụ huynh học sinh đã nói với tui câu
đó và nhiều lần buộc phải mời phụ huynh vô vì cần "kể tội" học trò tui.
Thế nhưng chả "mắng vốn" gì mà nghe phụ huynh nói một hồi, tui lại
ân cần an ủi phụ huynh Trời ạ. Vậy mà, cuối cùng, mấy đứa học trò đó
lại có sự đổi thay tiến bộ vì thái độ giáo dục ấy của tui, cho đến bây giờ
"tụi nó" vẫn còn nhắc lại những kỷ niệm ấy! Và, cũng nhiều lần người giúp
việc ở nhà tui, lúc Ba của các con đau ốm, tui chỉ nhờ mấy tháng, đã nói
tui là người nhẫn nại, dịu dàng khó thấy, lau dọn vệ sinh cho Chú, tuầy
huầy vung vãi... thế mà vẫn trêu đùa khôi hài, không một lời trách nhẹ.
Vâng, mười mấy năm chăm sóc chồng đau yếu và nuôi con cái ăn học nên
người, tui rất dịu dàng, nhẫn nại. Quen rồi. Nhờ Ơn Trên. Cứ luôn sống tốt.
Nên thấy mọi việc đều bình thường.)

Vài năm trước đây thôi, tui cũng có giận hờn vu vơ vì nghe người này người
khác trong số bạn bè nói qua nói lại, cũng có khi bạn tui quan trọng hóa
vài chi tiết trong câu chuyện bình thường lúc tâm tình vui miệng. Nhưng
rồi nghiệm ra một điều và biết tính bạn thế, thôi không nói nữa. Cũng chẳng
có gì quan trọng để phải giận hờn lâu. Không có gì phải bận tâm làm cuộc
sống mất vui. Còn biết bao điều phong phú trong cuộc sống mình cần vui
đón và chiêm nghiệm!

Tui dài dòng triết lý vụn vì hiện tui có hai người bạn đang hơi "gay cấn"
xíu vì lý do mà tui cho là không đáng có. Cả hai đều là bạn quý của tui.
Đã cho tui những ngày hè vui vẻ. Và dĩ nhiên là tui không muốn mất mát
tình cảm bạn bè của bất cứ ai trong số những người bạn cao niên trải qua
nhiều năm tháng và khoảng cách địa lý cho tới bây giờ.
Sáng nay tui đi bộ và rất cảm động khi chị bạn già trong xóm dưới khệ
nệ xách theo túi rau bí organic nhà trồng đem cho tui. Nhưng tui không
nhận. Lâu nay không gặp vì giờ đi bộ khác nhau. Mới gặp lại tuần nay,
hai chị bạn già vui vẻ lắm. Biết bạn quý mình mới đem cho nhưng tui đã
"la" bạn, đi bộ là phải tay không, nhẹ nhàng, không mang vác, bưng xách
nặng nề. Không nồng nàn mà nên thoang thoảng. Chị ấy là dân Huệ nên
đồng ý và không-có-vấn-đề-gì!
Ôi, tui nhớ câu:  Xin đừng thắm lắm chóng phai
                         Thoang thoảng hương nhài mà lại thơm lâu!
đã từng nói với một người bạn cao niên của tui, người đã từng gọi điện
nói chuyện hàng giờ không mệt mỏi từ Canada khi tui còn ở quê nhà cho
tới mấy năm ở bên này. Rồi, cũng không hiểu vì cớ gì đã không còn "thắm
lắm" mà cũng chẳng "thoang thoảng hương nhài" kể từ sau tháng ba tụ tập
ở nhà Nhung.
Lan man một hồi, tui cũng chỉ muốn nói hai bạn tui hiện giờ, thôi đừng có
giận nhau nữa nhé.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét