Nắng buổi mai rực rỡ chiếu vào phòng qua cửa sổ. Những sợi nắng thật ấm áp. Đêm qua, trăng cũng đã rọi vào phòng đúng vào khoảng trống này. Khó ngủ vì ánh trăng mười bảy già dặn, chững chạc tỏa sáng. Không gian yên tĩnh mà chộn rộn. Qua song cửa, nhìn lên bầu trời bao la, ánh trăng vằng vặc....
Cái nắng nóng cúa thành phố có quá nhiều âm thanh và khói bụi, trong khoảnh khắc ấy đã tan biến đâu mất, chi có những làn gió mang hơi nước từ phía bờ sông xa ùa về dễ chịu vô cùng. Mở rộng cửa sổ để ánh trăng tràn vào và tận hưởng ngọn gió Nồm Nam mát rượi.


Đâu đó vẫn vang lên từng câu hát:
"Trường yêu hỡi, chúng tôi về đây..."
"Nếu có ước muốn trong cuộc đời..."
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng..."
Những câu hát chứa cả một trời kỉ niệm. Những kỉ niệm về trường lớp, thầy cô, bè bạn muôn đời vẫn vậy. Vẫn cứ dạt dào. Vẫn cứ tràn đầy. Và đối với những người gắn bó cả đời với nghề dạy học, chắc tâm hồn vẫn xôn xao mỗi khi kỉ niệm hiện về. Riêng với mình, không chỉ bâng khuâng mỗi dịp hè về, phượng nở, nhớ tới học trò mà còn cả những sẻ chia rung động đầu đời của các con mình, một thời phổ thông đáng yêu biết mấy...
(***)
Những nụ cười trở lại.
Mong ước kỷ niệm xưa.
Phượng hồng.