Mùa Xuân ở đây trời bắt đầu nắng nóng trên dưới 80 độ F.
Hoa hồng trước sân nhà đầy nụ và đang nở.
Những đóa hồng đỏ thắm và hồng đậm ngọt ngào.
Với những người tuổi già, đang già được có những giây phút
thảnh thơi để ngắm hoa nở cũng là một niềm hạnh phúc.
Và tui biết ơn cuộc đời, biết ơn phước đức mình được hưởng
từ những người thân khuất mặt ban cho.
Rất nhiều khi làm một việc gì đó, bất chợt gợi nhớ một việc
có những chi tiết liên quan trong những hồi ức của những ngày
tháng cũ. Mà những-chi-tiết-liên-quan-trong-hồi ức thì vô vàn.
Ví dụ như những ngày Rằm, tui nhớ Cha Mẹ ngày xưa thường
cúng kiến. Những món chè Huế với cốt cách của Mẹ tui. Nhớ
thời ấu thơ khi tui làm những món ăn cho các cháu và kể cho
tụi nó nghe về hồi nhỏ : bà -Ngoại-tụi-con-như-rứa đó. Tụi nó
ngớ ra một chút rồi cũng lờ mờ hiểu : Ok, ok Bà Ngoại! Hình
như tui chỉ cần vậy thôi, vì đã thỏa mãn nhu cầu được kể. Còn
hình dung ra sao trong trí óc và tâm hồn tụi nhỏ, tui chưa đặt
ra yêu cầu. Con Mẹ chúng nó còn ngớ ra, con Dì của chúng nó
còn không hiểu thì sao tụi nó hiểu được! Thế nhưng những chi
tiết tui kể rất ngắn và "hình tượng", pha chút hài hước nên chúng
nó thấy vui và giống giống nó, hoặc tui "khoe" hồi nhỏ tui ngoan
như thế nào, để "khích" hay động viên chúng nó về cái việc viết
chữ, tô mầu, học giỏi hơn, ăn nhanh hơn.v.v.. Cũng có khi tui nói
Mẹ chúng nó hồi xưa cũng có những lúc làm biếng ăn. Học mẫu
giáo, ăn sáng lúc nào cũng sớt phần của mình cho bạn. Chỉ cần
nghe vậy thôi là con bé con cười reo vang lên. A ha ha. Hihi.
Như hôm qua, ăn rau luộc, chấm nước mắm ớt tỏi chanh thiệt là
ngon, hương vị ấy gợi nhớ những chén nước mắm cay thời sinh viên
sau 1975, buổi trưa bạn bè thường tụ tập về nhà, ăn cơm trưa cùng
nhau rồi đi học tiếp buổi chiều.
Nhớ một thời...Ví dụ như mỗi khi lấy tỏi, tách múi tỏi ra,nhìn thấy cọng tỏi, lại nhớ
những lần bắt hai con gái phải xỏ lỗ tai bằng cọng tỏi cho khỏi bị
infection. Nhất là con bé út, lớp mười hai rồi, lâu lâu cũng bị Mẹ
lấy đôi khuyên tai ra, nhét cọng tỏi vô một vài tuần rồi đeo lại. Nhớ
lại rồi cười một mình và thương lắm!
Giờ tụi nó đã lớn khôn. Mình già đi. Cuộc sống cũng nhiều thay đổi.
Đôi khi người già với ký ức đầy ắp tuổi thơ của chúng nó, cứ thấy như
con bé cháu Ngoại là hình ảnh con bé út, gọi tên nó hoài. Hihi. có khi
ôm cháu nựng nịu: cục ngọc của tui nè! Lập tức, nó nói: Dì Ngọc busy,
con là cục cưng, rồi hai bà cháu cười xòa.
Ơi cái tuổi bảy mươi với ký ức của những năm tháng và nhiều nơi chốnđã đi qua...Được nhớ lại để yêu thương và trải nghiệm cũng là một thứ
hạnh phúc trân quý vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét