Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2024

BỆNH CUẢ NGƯỜI-CÓ-TUỔI

Hôm qua, tui đi tái khám con mắt trái sau khi mổ cườm 3 tuần như lần trước đã mổ con mắt phải. Sau khi các em nhân viên y tế của phòng khám mắt lám các thủ tục đo mắt, chụp hình mắt, đo áp suất mà bên mình thường gọi là nhãn áp (?).v.v. (Gọi là văn phòng khám mắt của bs Hung Le nhưng thật ra là nguyên cả tầng dưới của một toà nhà plaza rộng lớn với nhiều phòng, nhiều khu đều có máy móc tối tân và cả một gian hàng trưng bày các kiểu, các loại mắt kính thuốc. Năm ngoái mới tới khám ở đây lần đầu, tui đã bối rối, không biết ngồi ở đâu giữa nhiều dãy ghế như một hội trường nho nhỏ. Rồi đuợc gọi tên, đo nhiệt độ mới vào làm các thao tác theo sự hướng dẫn của các em. Ngồi đợi và coi ti vi ở khu trong để sau đó gặp bác sĩ. Cũng có người trẻ trẻ nhưng đa số bệnh nhân là người có tuổi, nôm na là người già.
Lúc ngồi đợi để tới phiên vào cho bác sĩ khám, các bác, các cụ coi ti vi với những hình ảnh cực kỳ đẹp của thiên nhiên, những cảnh đẹp khắp nơi trên thế giới, giới thiệu du lịch, chỉ có hình ảnh, không âm thanh. Vậy nên khi ai nói chuyện thì mọi người đều nghe. Tui đang chăm chú nhìn hình ảnh một thành phố Bắc âu đẹp tuyẹt với những toà nhà đủ màu sắc từ trên đỉnh núi cao chạy dài thoai thoải đến bãi biển sóng vỗ trắng xoá và màu nước xanh mát mắt. Bỗng một tiếng "cộp", tui và mọi người thấy chiếc điện thoại của một bác trai rớt xuống sàn nhà. Ngay lúc đó, em nhân viên y tế ngang qua và chỉ cho bác. Bác ấy vui vẻ nhặt chiếc điện thoại lên (không nói cám ơn chi hết) và vừa nhét vào túi quần vừa kể chuyện với mọi người một cách hân hoan: Cái điện thoại này là đời mới nhứt của Samsung. Vừa mới ra là con gái tôi mua tặng cho tôi đấy. Con muốn tặng để tôi chơi các trò chơi ấy mà! Nhìn nó gọn nhưng mở ra là nó hình vuông, hình ảnh đủ cả, rất rõ nét.( Vừa nói bác ấy vừa mở ra, tôi thoáng thấy màu sắc thiệt là đẹp và đúng là từ hình chữ nhật mở ra thành hình vuông). Con gái tôi là luật sư và lấy chồng là bác sĩ đấy ạ. Mọi người vui vẻ nghe bác ấy kể chuyện một cách hồn nhiên. Và một thoáng trong tui nhớ bài dạy lớp Sáu của một đồng nghiệp " Lợn cưới áo mới " mà tui đã được dự giờ...
Ngồi đối diện tui có hai vợ chồng anh chị khoảng 75-78 tuổi (Vì khi đọc tên, có lúc nhân viên y tế nhắc sinh nhật để khỏi bị nhầm). Chị ấy nhỏ nhắn và lịch lãm. Rất đẹp lão với những nét sắc sảo trên gương mặt chịu khó trang điểm chút xíu nên càng rạng rỡ. Chị quàng chiếc khăn và mặc chiếc váy hoa nho nhỏ xinh xắn dài đến gót chân. Anh chồng cũng rất lịch sự tuy không quá chú ý trang phục nhưng áo bỏ trong quần rất chỉnh chu. Cả hai đều rất vui vẻ và thân thiện. Lúc ngồi ở sảnh bên ngoài, nhân viên xướng tên Lan Nguyễn mấy lần không thấy, anh chị ấy tưởng tên tui nên quay ra nhắc. Và tui đã lịch sự đáp trả nên giờ vào trong này xem như cũng đã biết nhau. Vậy nên khi chị ấy khen bác rớt điện thoại rằng: được con tặng cho vậy là quý quá rồi, bác có phước lắm đó nhé! Tui nhìn chị ấy cười đồng tình: Dạ, chị nói đúng rồi đó... Mọi người trước lần lượt khám xong ra về, đi ngang qua tụi tui nói lời chào xã giao. Bác rớt điện thoại được gọi vào gặp bác sĩ để khám. Có một bác ra, ghé ngồi lại bên chiếc ghế trống. Chị đẹp ấy hỏi: Bác có người con nào đưa bác đi không? Bác ấy nói có nhưng nó về đi làm, chút xíu ghé đón. Lúc nãy, chị ấy cũng đã hỏi một bác gái cỡ bằng tui rằng có ai đưa đi không và bác ấy nói không, lát nữa xe tới đón. Tui cười trong bụng, cười vui vì có người cũng giống mình. Tui sẽ có Uber tới đón sau khi khám mắt xong... Đến lượt chị đẹp được gọi tên. Chị đứng lên đi theo y tá (tui gọi tắt. Vì đôi khi y tá ở đây học 3,4 năm. Gọi chung là nhân viên y tế.) Nhìn dáng đi của chị và giọng nói lúc nãy thật tròn vành rõ chữ, tui cảm thấy chị ấy giống một người bạn thân của tui... Bây giờ, ngồi bên cạnh tui là một người trẻ hơn tui chút xíu, đang lục cái túi xách rồi lẩm bẩm một mình. Thoáng nghe như tiếng cằn nhằn: đã bỏ vô rồi mà, rớt đâu? Rồi lại thì thầm: Vậy là quên đem cái kính ấy theo rồi! Tui không cố tình lắng nghe nữa mà dõi mắt chú ý hình ảnh trên ti vi phía đối diện. Bỗng nghe tiéng cười vui, rất vui và tiếng reo nho nhỏ: Biết mà! Nhớ đã bỏ vô rồi mà! Hihi. (Rồi! Hiểu rôi. Đảng trí, hay quên. Để chỗ này tìm chỗ khác. Để vào ngăn này lại đi tìm ngăn kia.)
Từ hôm qua đến nay tui cứ nghĩ về buổi sáng ở văn phòng bác sĩ khám mắt ( Le eye institute ) và mỉm cười một mình cả lúc đi bộ, lúc ra vưòn, lúc ở trong phòng. Bởi vì tui nghiệm thấy rằng những biểu hiện về tinh thần, thái độ của các vị tui đã gặp hôm qua là những "thuộc tính" đang có trong tui. Ôi, cái bệnh của người già! Không ai hỏi mà cũng nói hoặc chỉ cần một chi tiết nhỏ nào đó gợi lên điều đang muốn nói trong lòng là ào ạt tuôn trào như khơi đúng mạch nước. Mèn ơi, cái bệnh ưa khoe con khoe cháu! Một biểu hiện khác của tuổi già là hơi "tào lao xi đế", quan tâm quá đáng đến người khác cũng dễ tạo nên sự hiểu lầm "soi" hơi kỹ người ta! Tui cũng rất nhiều lần hay quên và lẩm cẩm. Lấy cái này quên cái kia. Có khi cẩn thận quá, cất một đường, tìm một nẻo. Hoặc cất kỷ quá, tìm không ra. Lúc đi đâu cần chuẩn bị giấy tờ phải sắp xếp từ đêm trước. Thế nhưng có khi lên xe rồi mới phát hiện quên đem cái này, cái khác... Thấy được từ những giáo cụ trực quan, tui hiểu được người khác cũng đã có nhiều lúc nghe mình mà như bị tra tấn, tệ hơn thế nữa, đôi khi ...bỗng dưng thấy ghét và coi thường mình! Hey, người-có-tuổi thiệt là phiền phức quá đi thôi.
Thực ra, không có gì phiền phức! Hãy cứ sống chân thành. Biết ơn và trân trọng tình cảm quý hoá của những người thân thiết. Luôn suy nghĩ tích cực và lạc quan để thấy rằng cuộc đời đáng sống, mọi người đáng yêu. Không hơn thua và phán xét. Tự bao giờ vẫn quan niệm rằng: Ai nhất thì tui thứ nhì. Ai mà hơn nữa, tui thì thứ ba. Huống gì ở tuổi này ! Tui yêu quý hết mọi người, yêu cái sự lẩm cẩm của người già và quý cả sự thông tuệ sắc sảo họ vượt qua tuổi tác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét