Thứ Năm, 18 tháng 7, 2024

Chồi biếc

Không lẽ đến một tuổi nào đó, con người ta không còn thú vui đã từng vô cùng yêu thích? Cũng như đến một lúc nào đó tình yêu cháy bỏng một thời cũng lụi tàn? Tui không có khái niệm tình-yêu-cháy-bỏng dành cho mình từ xưa đến giờ, nhưng thú vui vô cùng yêu thích thì rõ ràng là hình như theo tháng năm rồi cũng phôi phai. Tỉ như chuyện viết lách, tui có vẻ như bị bào mòn cảm xúc khi không thể làm một bài thơ như trước một cách dễ dàng. Và cũng không viết ra cảm xúc của mình về một sự việc gì đó cho đúng với tính chất của thời-gian-tính. tui ì à ì ạch, tui hẹn lần hẹn lữa với chính mình. Có hôm, thay vì ngồi trưóc máy tính định viết thì tui lại click vô cái khác. Và thế là mắc kẹt với những cái khác tiếp theo. Có hôm leo lên giường nghỉ ngơi và cũng tính là nghỉ ngợi về một tiêu đề, hệ thống ý tưởng lại để viết thì táy máy cầm remote bấm tivi, tìm nghe pháp thoại hay lạc vào Neflix. Hihi. Vậy nên rất nhiều cái muốn ghi lại rồi cũng vẫn chưa thành chữ nghĩa.
Tháng trước, Bạch Mai là bạn đồng nghiệp rất thân thương đã từng hơn 20 năm cùng dạy học dưới mái trường Thưc Nghiệm Sư Phạm, từ Atlanta qua Dallas ăn cưới con người bạn của anh Minh. Dù thời gian không nhiều và bạn ấy không khoẻ nhưng vẫn ghé thăm tui. Thật cảm động. Định viết gì đó nhưng rồi mãi vẫn chưa viết xong một bài thơ. Rồi sự-kiện-nổi-bật của Texas là cơn bão Beryl ghé qua Houston tối thứ Hai sau ngày Quốc Khánh của Mỹ mấy hôm ( July 08). Chỗ tui chỉ cúp điện từ 3g khuya đến 7g tối. Nước và gas không ảnh hưởng Nhưng vài nơi cúp điện mấy ngày. Texas mùa này rất chi là nóng. Bữa đó, tụi nhỏ không tivi, không computer, không wifi.v.v, đi vô đi ra, đi tới đi lui trong nhà ...rên rỉ...nóng quá! Tụi lớn khệ nệ kéo máy phát điện ra vườn, gắn máy lạnh vô phòng, sau khi đã đem đồ đông lạnh trong tủ đông qua gửi nhà Ông Bà Nội sắp nhỏ. Đang lui cui làm xong, bắt đầu vận hành thì có điện. cả nhà, già trẻ lớn bé đều vui mừng reo lên. ( Làm tui nhớ tới hồi xưa ở Sài Gòn cúp điện, mỗi khi có là cả khu phó la lên, hò reo vang dội ).
Phần tui, cứ lo mấy cây ớt, cây táo, cây hồng bị gió lung lay, sợ ngả nghiêng trốc gốc. Cuối cùng, một nhánh hồng mềm đã bị gãy, có lẽ vì nhiều trái, nặng quá nên không chịu nổi. Tui nhìn nhánh hồng và tiếc lắm luôn! mấy năm nay, cây hồng vẫn chỉ có vài ba trái. Nhưng năm nay nó đã trổ hoa, ra cành sum suê và đậu nhiều trái . Riêng cái cành gãy, tui hái trái và dọn dẹp, đếm được 97 trái. Tưởng chỉ để nhìn rồi phải đem bỏ gốc cây thôi. Ai dè khoảng 6 ngày sau tui coi lại thấy chúng nó đã mềm và chín hết luôn. Tui ăn thử thì rất ngọt. Không hề có chút vị chát nào như những trái hồng đến mùa chín cây mới hái chưa nhừ. Mừng thiệt! Và tui đã gom lại đem phơi để mai mốt tui làm hồng dẽo. Tui cũng bâng khuâng vì một cây ớt, trong số mấy cây ớt Mễ rất khó trồng mà tui vừa gầy giống được bị ngả nghiêng dù đã được đỡ lại và chăm chút nhưng vì bị trốc gốc nên héo queo duới cái nắng 90 độ F. Đành phải thay vào chỗ ấy một cây ớt chỉ thiên vẫn xanh tốt dưới bóng mát giàn bầu. Hổm rày tui phải che cho nó vào mỗi trưa nắng gắt.
Sáng nay tui nhìn mấy khóm hoa hồng trước sân khi đi bộ về. Ẻo lả, mảnh mai là thế nhưng vẫn chịu được cái nắng nóng mùa hè. Dù các em không có những bông hoa rực rỡ để khoe nhưng vẫn cố gắng vươn lên nhiều chồi biếc.Đó là dòng nhựa luyện của thân cây, cần mẫn, chắt chiu để nuôi từng mầm nụ non tơ. Thế mới biết nội lực thiệt là quan trọng. Hihi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét