Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

Bà Bu, Cún và "bánh quấn"


Trong cuộc đời, không có gì hạnh phúc bằng bên nhau đến răng long đầu bạc với người bạn đời tri-âm-tri-kỉ. Việt Hán 2 của tụi mình có được nhiều cặp như vậy. Xin được chung niềm vui và sẻ chia hạnh phúc ấy với bạn bè. Một trong những cặp tuyệt vời ấy là Tuyết & Bình. Khu vườn lá cỏ mà chúng ta đang dạo chơi đây là tác phẩm nghệ thuật của Bình. "Trung quân có lúc vui vầy", Tuyết đã thỏ thẻ thế nào mà Bình chịu thiết kế cho "Chị Mai" một nơi chốn thật bình yên để bạn bè cùng hoài niệm về những tháng ngày xa cũ mà vẫn thấy như mới hôm qua. Phải là yêu quý và đồng cảm với một-nửa-của-mình-lắm mới hết lòng như vậy!

*****
.
Mùa hè cuối cùng của thời còn cắp sách, còn là sinh viên trên ghế giảng đường của tụi mình hồi đó thật đặc biệt. Là giai đoạn chuyển tiếp, một số bạn bè Vh2 đã xa vắng, khoảng trống ấy không thể gì bù đắp. Bằng chứng là Thuần đã từng viết lúc sắp ra trường: "...Thuần nhớ Mai, nhớ Tuyết, nhớ Vân rồi Mai Nguyễn, Thảo, Bông, Phạm Lan, Ý Đức... Rồi cả Nhung và Minh Hải nữa... Gần 4 năm học với nhau đến bây giờ mới biết tiếc thương nhiều..."

"Mấy hôm nay xe hư không đến với Mai, với bạn bè được. Nhớ quá-nhớ đến bữa thi Triết, Ngôn ngữ học, Giáo dục học... nhớ những bữa cơm, đến nồi chè đầy thân tình và giọng Huế êm đềm của ai đó. Nhớ cả cây lá trăng sao ở Vạn Hạnh. Nhớ luôn những tháng ngày Sư Phạm cũ với lan hoàng hậu, hoa sứ trắng... nhớ bạn bè, nhớ người yêu (mình ko biết là ai, chắc Minh Hải quá!- Như Mai nói), nhớ em bé bán cà rem, nhớ bà hàng quà, nhớ những giận dỗi, nhớ tiếng cười, nhớ tiếng khóc... và nhớ tất cả... đong đầy gần 20 năm làm học trò."....

Thế nhưng có những người đồng hội đồng thuyền trong "chuyến tàu cuối năm ấy" cũng trở thành những người bạn thân thương.

*****

Hồi đó, Cẩm Vân đã rất khéo tay và tỉ mỉ. Vân tìm đâu những tờ giấy pelure màu xanh dịu dàng, đóng thành  cuốn tập lưu bút rất dày và đẹp tặng Như Mai. Nhờ đó, mình có quyển lưu bút trở thành báu vật này đây. Xin trich ra đây những  trang lưu bút của các bạn ngày xưa ấy cho bạn bè hôm nay hình dung cái "thời kì quá độ" của tụi mình.

Nguyễn Do, một trong số những người bạn mới hồi ấy viết (xin lỗi bạn, xin vi phạm bản quyền để bạn bè được thưởng thức sự hóm hĩnh, dễ thương của bạn ngày xưa ;-)  )
...
"Chị Mai, chúng mình một bọn từ bốn phương gặp nhau ở tổ 9 (như tố chim), cái tổ mà bạn bè thường nhắc khi viết cho chị đấy - Tổ 9 như là một kỉ niệm không rời của bọn mình, êm đềm, thoải mái, vui vẻ... lại hiền lành nữa. Có lẽ bạn bè đã nói đến tổ 9 nhiều cũng đã đủ cho chị nhớ...", nhưng hắn cũng muốn xía vô một chút cho vui. Hắn nhớ đến cái "chiến thắng huy hoàng..." với bài "Cả nước" (Như Mai giải thich: Đó là bài hát mới do Bich Thuận dạy cho tổ hát, có một câu luyến láy rất khó hát mà mỗi khi Th cất giọng cho cả tổ hát theo là cười nghiêng ngữa, không thể nào hát đươc.) Tổ 9 còn có Trăng (tên là Nguyệt), cái đặc biệt là tổ 9 một tháng 30-31 ngày đều có Trăng, bởi vì Trăng biết nói, suốt ngày réo gọi anh Dĩnh ơi là anh Dĩnh làm người ta tỉnh mấy cũng dần dần "đỏ mặt, thẹn thùng". Có người con gái thành Huế dịu hiền, khác hẳn với những người con gái thành Huế khác mà mọi người đã gặp, có lẽ cô này lai!

Tổ 9 còn có ông cụ, bà cụ ở tiểu tổ 3, có ông tây bà đầm, có nàng họ Vũ, có loài cỏ hoang sớm nắng chiều tươi, có người-em-vườn-Thúy (nước đá) siêng năng thơ giỏi hát hay. Nước đá hợp với loài cỏ hoang sớm nắng chiều tươi mà lại còn sớm Nam chiều Bắc (Thảo), song ca thì nhất.
.
Tổ 9 còn có bà phó I, có cô gái Soi bóng (Cẩm Vân đóng vở kịch ấy-nhưmai), có ông già Lâu mân (Đỗ Duy Ngọc), có ông Bùi Minh Cận, có nàng "Văn Chương", có anh say rượu của em khi tan trường về... Tí nữa thì quên cô Cún của bà Bu (Cún còn là con nuôi của vú Thành nội  nữa đấy), cô này thật là "vai năm tấc rộng, lưng mười phân cao", đường đường là một bậc văn nhân, thi bá! Cô có tiếng thét "như sấm vang cõi ngoài". Tại sao không đặt cho cô ấy cái tên là Cuốn đi, để hợp với Bà Bu hay ăn bánh quấn cho rồi! Xin đừng cho bà Bu ròm ấy biết, bả cự hắn chừ vì nhại "tiếng địa phương" của Bu. Thật ra hắn nhắc để nhớ chung trong bọn mình chớ hắn không có ý ấy. (Hương hồn Bu ròm có đọc được mấy dòng này xin đùng vặn cổ hắn, tha cho...)".....

***
...
Không nhớ vì sao Vân lại có biệt hiệu Bà Bu và Thuần là Cún trong thời gian ấy. Ngoài cái sự thích ăn bánh cuốn của bà Bu bên trường cũ ở đường Cộng Hòa, hình như hồi ấy có diễn văn nghệ gì nữa mà mình không nhớ. Hôm qua,Vân có mail cho Thuần hỏi Cún có nhớ Bu không? Bu nhìn con gà mái ra gà trống thiến! Mình còn lờ mờ không nhớ chi về "sự kiện" này. Bạn nào nhớ, vui lòng nhắc lại rõ hơn nhe.

Trong bộn bề lo toan của cuộc sống thường ngày, đôi khi làm cho tâm hồn già nua của chúng minh hơi-bị-oải. Xin gợi lại chút-quá-khứ-hồn-nhiên-xưa như ly nước mát giữa trưa nắng gắt để còn bước tiếp với niềm vui sóng sánh trong lòng.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét