Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

"Dô-dếp A-na-na"

Trong tổ 9 còn có Lê Hưng Quang là bạn thân của Do, có anh Bùi Đăng Trường được xem như đàn anh của tổ vì đã có gia đình. Anh Trường ở Tân Quy - Nhà Bè. Nhà Bè hồi  đó còn vắng vẻ, hoang sơ vùng sông nước. Một lần nhóm bạn tổ 9 đến chơi nhà, phải qua chuyến đò và đường đi rất khó khăn,  nhưng đến nơi cảnh nhà vườn rất thú vị... Xin tiếp tục gom góp những kỉ niệm từ trang viết của bạn Do. Ngôn từ và danh xưng trong này đều của bạn ấy, mình giữ y nguyên.

*****
Tổ 9 còn có anh kép Papa, trời ơi, anh ta xuống mấy câu vọng cổ nghe rất... mùi. Còn có cái bật lửa và gói thuốc rê dời qua dời lại của thằng Dô-dếp A-na-na, thằng cha này là vũ sư quốc tế, không thuộc được nhạc Việt Nam nhiều nên chỉ biết mỗi bài "Nhạc rừng" cúc cu ...cúc cu...cúc cu... Đến đây chắc có thắc mắc tại sao thằng a-na-na lại có tên Dô-dếp? Bởi vì nó đã cho biết nó là a-na-na (NhưMai giải thích: Hồi đó Quang kí tên chữ q đầu và chữ g cuối không có nét kéo xuống mà ngắn nối liền nhau nên đọc thành a na na), ở tổ 9, chúng tôi thấy vậy thêm chữ J vô phía trước để cho nó thành người ngoại quốc hoàn toàn: Joseph Anana! Mà phiên âm bây giờ thành như vậy. Còn nhiều nữa ở tổ 9 mà hắn (Do tự xưng "hắn" trong bài viết này) không nhớ hết - xin lỗi các bạn ấy - và có hắn đang viết cho chị đây.

***

Đó là phần tổ 9 có gì. Còn nếu có ai hỏi tổ 9 giống gì? - Xin trả lời tổ 9 giống Chí Phèo. Vì con số 9 giống người say rượu (liên tưởng quá ư phong phú!), trên đầu to và nặng, chân thì không cân bằng với đầu, muốn lảo đảo như say rượu. Tổ 9 lại "quê hương không có, cửa nhà cũng không", sống bên đuòng người qua kẻ lại, đúng như thằng "ngộ ngộ" nó viết "màn trời chiếu đất", giống hoàn cảnh  của
anh Chí ơi - là anh Chi "lại say nữa rồi!" ( Thằng ngộ ngộ đó là Nguyễn Ngọc Dĩnh, ĐH Dalat sáp nhập, rất giỏi thơ chữ Hán, viết như rồng bay phượng múa, chỉ Thuần mới so tài với Dĩnh, còn tụi mình thi ngồi coi! - Dĩnh cũng có viết: ... Ban chiều, đứng chờ mưa tạnh ở hành lang, chị nhắc tới những ngày cũ ở tổ 9 - cái tổ trụ nơi chân cầu thang, thật là màn trời chiếu đất!! Nhưng chị bảo tổ  9 thật dễ thương, thật thoải mái. Tôi đi về, phảng phất trong đầu hình ảnh tổ cũ. Bây giờ vẫn còn mưa! Mà nhớ lại, bầy chim đã đốt tổ bay đi tán loạn... Sự ra đi nào cũng mang ít nhiều xa vắng, hụt hẫng, phải không chị Mai? Tôi ghi lại đây bài thơ hôm nào, cùng bạn hũu vịnh trăng lơ mơ. Đang là thanh thiên bạch nhật nhưng buồn ngủ quá vì giờ học dài lê thê, cứ ngỡ mặt trời là mặt trăng!

                                  "Con trăng sáng tỏ tựa ban ngày
                                                 Không uống rượu mà ta nghe say  
                                                 Thụ hạ kinh tâm khan tử nguyệt
                                                  Ô! Đất trời ngăn cách khôn khuây!"

Còn thật nhiều kỉ niệm với tổ 9. Hy vọng rằng, sau này, chị cũng như tôi, khi nhắc lại những đoạn đời êm ả cũ, sẽ nhớ đến tổ 9. - Quyển lưu bút thật dễ thương, thật xinh xắn, chẳng lẽ tôi cầm nhầm luôn?! Nên chi ra đứng sau cùng xem như mình được cả quyển... Chắc chị đã hiểu cho cái sự "lạc hậu" của tôi rồi nhé!...  
(Phật lịch 2519, Lan Nguyệt. - Phần chú thich của NhưMai).
***

Còn gì nữa - NDo viết tiếp - Chẳng có ai nhắc tuồng. Thôi nhắc lại những kỉ niệm rải rác vậy. Chủ nhật rồi không đi phát hành báo được, thật tiếc, không biết chị có đi, hắn vì "long thể bất an". Không đi nhưng cũng có chuyện làm là "quan lớn 4B" đi phát hành báo ngang qua nhà hắn gọi cho một tờ. Cầm tờ báo nhớ lại, như kiểu "đón Xuân này tôi nhớ Xuân xưa". Nhớ lần đi phát hành báo, vô nhà anh "Cẩm-xí-phồn" ở Chợ lớn, anh ta đang đứng cạnh cái giường, mình mời anh mua báo Đảng mà anh nói "không có chỗ nằm coi". Trời ơi, hết chỗ nói, phen mô chớ phen ni chắc muốn độn thổ!... Nhưng "khi nên Trời cũng chiều người ", sau đó mình gặp "món bỡ" thế là xong, đường ta rộng thênh thang ta bước, ra tìm anh chàng Ngọc Dĩnh và cô "nước đá" lưu lạc phương nào rồi....
***
Đến chuyện thi văn nghệ của tổ, thật mắc cười muốn chết! Hôm ấy có chị nữa đấy, anh em văn nghệ sĩ lão thành của tổ chúng ta hăng-hái-đến-độ-thụt-lùi! Theo lời bà Phó 1 lên diễn đàn "múa gậy vườn hoang"... Đến bài gì mà " ...nầy hò dố...dố...dố...", văn nghệ sĩ đều cười nghiêng ngửa trên sân khấu, chỉ trừ có người-em-vườn-Thúy cố nhịn, ráng mím môi, nghiêm trang tiếp tục hát. Hắn đứng hàng sau, nhìn thấy vậy càng nôn ruột, thêm phần bên cạnh thằng Dô-dếp A-na-na nó không thuộc bài, nó chỉ nhóp nhép theo anh chị văn nghệ sĩ chúng ta... càng làm cho hắn không thể nào nhịn cười  được nữa!....

***

Ờ, tổ 9 dễ thương thiệt! Đôi khi ngồi nhớ lại cái thời xa xưa ấy thấy dễ thương gì đâu, thấy ngu ngơ gì đâu... Có cả những nỗi bàng hoàng che dấu nữa! Và rồi đã có những thân tình hoàn toàn... nhân bản. Nhiều bạn bè nói về tổ 9 và cả vị trí địa lý mà "số phận an bài " cho tổ nữa. Đỗ Duy Ngọc đã viết: "... Khoảng trống kê 4 bàn dài xúm xit nhau, 4 chiếc ghế mảnh thắng góc nhau chứa hăm mấy đứa. Những đứa đã lớn? Hay đã già? Không ai xác định được trên những khuôn mặt. Những con mắt bần thần, đuôi mắt chạy kéo dài ra màng tang. Những đôi mắt tròn xoe, nếp nhăn chạy dài trên trán. Chịu. Không biết làm sao định tuổi được những người đến đây, ghé lại một khoảng trong quãng dài của đời sống, thở cùng không khí đầy "mùi hương thạch thảo" ở chân cầu thang..." Những khuôn mặt giống nhau ở điểm ấy, quanh lại với nhau bằng vòng dây và nhớ mãi. Bạn bè đã đến, nắm chặt vòng để lần ghi những kỉ niệm vội vã. Tổ 9 đó. Và bạn bè chúng ta đã gặp nhau ở đó. Thân ái tình cờ, kỉ niệm thật ngắn nhưng kéo dài suốt cả đời. Tôi biết chị trong thời gian ngắn đó và mang theo với những hình ảnh của đám bạn bè trong những mai sau dù ở nơi xa lắc nhất. Chắc có lẽ những giây phút sống với hình ảnh cũ là giây phút hân hoan nhưng cũng tiếc nuối nhất của chúng ta... (18/6/1976)
***
Bây giờ nhớ lại và cảm thấy vui vì bạn bè đã trải qua đươc những chặng đường "quá độ" của mỗi cuộc đời. Đã có hai thế hệ ra đời kể từ buổi ấy. Những chàng trai cô gái khi xưa giờ đã lên chức Ông Bà. Cuộc sống vốn dĩ quay đều không nghĩ ngơi, chúng minh hãy vun vén kỉ niệm để những năm tháng tuổi già luôn đậm đà hương vị và tâm hồn vẫn ngát màu xanh.



2 nhận xét:

  1. Bình và Tuyết ơi,trên cả tuyệt vời!!!

    Trả lờiXóa
  2. Bich Thuan nhe buoc vao vuon La co va cam khai may dong
    Thuong sao thuong qua chung minh
    Toc xua chom bac ma tinh van xanh
    San truong la co tuoi xinh
    Gio day sao bong hoa thanh bai xe
    Gio vuong ta lua nang he
    Giong thay loi ban con nghe ranh ranh
    Ve day nhe, ron tam tinh
    Cung nhau hop cho chung minh, ban oi...

    Trả lờiXóa