
***

"Có nói chi với học trò không,
Lòng tôi xanh như mắt em trong.
Hay qua bao nỗi nhiêu khê cũ,
Mắt bỗng dưng vương thoáng lạnh lùng!"
Nhưng rõ ràng là mình cũng thấy lúng túng nếu học trò của mình là những-kẻ-lười-biếng-biết-trăn-trở, có đặt câu hỏi gì về giáo dục. Biết trả lời sao đây? Thôi, tự cho là mình không đủ tư cách có ý kiến! Mà cũng không đủ thiệt! Hơn nữa, quan niệm về cái-sự-học thời tuổi trẻ tụi mình không còn phù hợp với lớp trẻ thời nay. Hình như mọi giá trị đều thay đổi và ý thức về việc học của mỗi học sinh bây giờ có vẻ phân hóa quá. Thật khó!
Mấy năm nay, về nhà quanh quẩn vô ra. Chăm sóc góc sân cây hoa khiêm tốn. Ngắm mây bay qua khung cửa sổ. Nhìn dòng xe cộ chen chúc trên đường từ balcon. Vui với tuổi già chứ không có điền viên để thú. Mong là học trò cũ ghé thăm đừng hỏi những câu khó trả lời.
***
Bạn mình vừa mới giã từ phấn trắng bảng đen (cũng có thể thời nay dùng viết xanh bảng trắng!). Lại có chút tâm tư... Bạn ấy có cả khoảng sân rộng bao la tràn ngập lá vàng để múa nhiều đường chổi. Có vườn tược cần bàn tay chăm bón. Có những luống hoa luôn tươi tắn đón chờ lúc bạn nghỉ tay làm vườn để được nghe độc tấu vài khúc nhạc. Và, có người bạn đời tri âm tri kỉ... Dù bạn còn đang độ tài năng chín muồi, mình nghĩ, vui thú điền viên cũng là một trong những lựa chọn đúng đắn xiết bao!
Buổi sáng cuối tuần trời mát dịu, Sàigòn có những khoảnh khắc yên vắng thanh bình thật hiếm hoi! Chợt nghĩ những cơn mưa chuyển mùa đột ngột, ầm ỉ cũng như chút xáo trộn trong tâm trạng tụi mình khi "chuyển giao công nghệ". Rồi mưa cũng trở nên bình thường, êm đềm và nhẹ nhàng hơn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét