Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

Năm mới sum vầy






Hẹn với học trò về sài Gòn tối hôm ấy là sẽ có bài cho các em mà đến nay mới
viết! Lý do là hơi bị mệt vì  ngồi xe khách máy lạnh, vì vẫn còn váng vất cảm xúc 
hội ngộ Cô-Trò sau 35 năm ở một nơi chốn đầy ắp kỉ niệm thời dạy học mới ra 
trường và cũng vì hơi bận xíu ( thêm cả lý do đợi Thạch gửi hình bên máy bạn ấy 
đẹp hơn mà chưa thấy đâu hết! ).

Ngày đầu năm mới của Cô-Trò mình thật vui và ý nghĩa! 



Chúng mình đều đã già, đã lớn tuổi và công việc, cuộc sống luôn bận rộn, không
dễ gì sắp xếp được buổi họp mặt đầm ấm như thế! Thật cảm động khi Cô vừa tới,
thấy Vân và mẹ con Ánh Miều rôi các bạn ùa ra với Đạt, Quốc, Hòa, Hiếu, Thanh 
Hương, Kim Phượng...Bồi hồi tay nắm bàn tay...Cô tìm mái tóc dài của Kim Phượng
và nhắc tới mái tóc ngày xưa. Em bảo rụng hết Cô ơi, già rồi! Nhưng Cô vẫn thấy
còn đầy ,che cả lưng đó chứ, dù bây giờ có loăn xoăn điệu đà tí xíu! Nhớ mái tóc 
ngày xưa suôn mượt theo bước đi ngúng nguẫy mỗi khi bị Cô la.



 Thanh Hương vẫn nhỏ nhắn với đôi mắt biết cười như ngày nào! Hai đứa vẫn còn 
chơi thân với nhau như hồi đó "cặp kè" bên nhau cả những khi đi học trễ cho bị đội 
trực cổng "Cờ đỏ" ghi tên rồi bị Cô phạt và bắt làm kiểm điểm...! Còn những buổi lao 
động thì hai đứa cứ ngồi rù rì nói chuyện, lớp phó Thuận có nhắc nhở thì bị bắt nạt 
nên cũng chỉ cười trừ rồi làm tiếp cho hai bạn mà thôi! Hôm nay không có Thuận, chỉ 
có lớp trưởng Hòa, lớp phó học tập và văn thể Ánh Miều, nhân vật đối ngoại của lớp 
10-11A2 và cũng là người nhận nhiều tình cảm thương nhớ của lớp sau mùa hè 1979.



Cô cám ơn Thu Vân đã "gom" được các bạn từ Vĩnh Long, Cần Thơ về họp mặt, đã
kéo được các bạn ở Mỹ Tho thu xếp công việc đến với nhau dịp này. Hôm trước Đông
gọi cho Cô, gặp lại nhau trong niềm vui, từ lúc em ra trường NĐC đến giờ mới gặp,
Cô đã khoe với Đông vậy chứ Thu Vân luôn có mặt bên Cô những lúc Cô cần như 
những ngày đầu  Thầy mới bệnh và những ngày tháng 8/ 2013. Coi đủng đa đủng 
đỉnh vậy chứ như một người chị của lớp, ân cần, tháo vác... Tính cách đó đã truyền 
cho trưởng nữ Vân Thy ra đón Cô lúc mới xuống xe trước cổng ĐHTG. 



Gặp lại Đông và Ngọc Phượng ai cũng vui và khen hai bạn giờ đẹp hẳn ra! Đúng
vậy, Đông ngày xưa có vẻ nhút nhát, ít nói nhưng bây giờ hoạt bát, mặn mà hơn xưa
lắm! Còn Ngọc Phượng lúc đầu không ai nhận ra! Trong lúc cả bàn tiệc ăn uống
chuyện trò rôm rã, thấy có một người đi tới đi lui phía mấy bàn bên kia...Lát sau
người ấy "đánh bạo" tiến đến gần và...Kim Phượng ngẩng lên nhận ra bạn vì hai 
Phượng cùng dạy học chung trong tp. Nhận ra nhau rồi ,các bạn mới nhắc lại hồi
xưa N Phượng có giọng đọc rất to nên Cô thường kêu bạn ấy đọc, mà mỗi lần cất
tiếng lên là cả lớp cười, chắc chắn cười to nhất là Phương và Đạt bởi vì có cớ để
hai bạn ấy câu giờ! Phương giờ ở rất xa chúng mình, còn Đạt thì nãy giờ vẫn nói
chuyện rất nhiệt tình vì vui quá! Ánh Miều mới nhắc lại hồi xưa Đạt hay "cãi lý"
với Cô, còn Đạt thì nhắc hồi đó Tết mấy đứa rủ nhau lên nhà Cô bên Phú Nhuận
thiệt là vui! Ờ, thằng nhỏ ngỗ nghịch vậy mà Cô không ghét! Lại còn khóc hết nước
mắt khi mấy đứa lớp mình lên đường mùa hè 1979, gói vội cái áo khoác bằng nhung 
để ra Bắc  mặc cho đỡ lạnh! Và bây giờ, già đầu vậy  mà đôi khi gặp Cô, nhõng nhẽo 
như con nít!

Thật cảm động khi  Cô mới vào, Hòa đưa cho  Cô xem  tấm hình hồi trẻ  của Cô và 
tấm hình của  lớp chụp vội vàng mùa hè năm ấy trong sân trường. Đứng chen  chúc,
lủ-khủ mấy mươi gương mặt non choẹt, bần thần, không  có một nụ cười. Bới vì  lớp
sẽ vắng đi mấy bạn từ ngày mai...Sau đó là những lần Cô và một số bạn đạp xe hàng
chục cây số đến thăm...Nhờ ơn Trời Phật, những năm sau, tụi em đều trở về từ những 
nơi xa xôi...được bình an....Các em đã giữ được những kỉ niệm từ 35 năm trước, cám 
ơn những học trò tình nghĩa của Cô. Năm ngoái Đạt và Hiếu đến viếng Thầy, có ngồi 
với Cô một lát và cũng có nhắc đến những kỉ niệm này...



Lớp mình thật dễ thương! Thạch vừa nói như  vậy vừa chen vào ngồi  gần Cô để nói 
chuyện. Cô bé ngày xưa nói giọng nhõng nhẽo, lúc nào cũng như sắp khóc! Giờ  cũng
vẫn thì thầm kiểu  đó nên bị Cô trêu vậy làm sao người ta thỉnh giảng đến các trường
ĐH, nói chuyện với sv? Nhưng Cô bé ngày xưa ấy  cũng biết đùa khi nhắc "sự cố" của
Hiếu hồi đó, sắp chia tay lớp, mọi người bảo Hiếu nói gì với lớp đi! Bạn ấy bối rối thế
nào mà bảo: các bạn im lặng đi, để tui muốn nói gì tui nói!!! ( quả thật bây giờ Thạch
nhắc lại Cô mới nhớ!)...Nãy giờ Quốc có vẻ ít nói nhưng chăm chút cho Cô và các bạn 
từng miếng ăn, thức uống. Nhắc lại những cái tên của lớp không có mặt hôm nay, như
Thuận, Dung, Tiết Xuân, Phước lớn, Phước nhỏ, Thới, Ngọc Vui...gợi lại những cái tên 
xa lớp từ khi còn học lớp 10-11 như Phương, Mai,  Hiệp, Tú Anh...Cả nhóm lại ồn ào
hẳn lên khi nhắc những kỉ niệm liên quan tới những cái tên ấy. Đạt nhớ tới những lần
trực đêm mà Hiệp đã chạy xe  trong sân trường để bị "tuýt còi" và hôm sau bị nêu tên 
trong buổi chào cờ! Hòa thì nhắc đến Thuận với chiếc xe đạp của Cô cho mượn để mỗi
tối đi Cai Lậy mua gạo về cho Mẹ bán. Có lần đi mua trái sơ-ri từ Gò Công về gặp trời
mưa nên nên sơ-ri chín hết....Những mẩu chuyện thường kết thúc: ờ, hồi đó Cô thương 
mình thiệt! và...hồi đó ai cũng cực!



Cô-Trò có biết bao nhiêu chuyện để kể nhưng thời gian ít quá! Giờ phải qua trường cũ 
chụp mấy tấm hình. Nhưng trường đang xây dựng nên không thể vào trong được (và nếu 
có vào cũng chỉ là một công trường đang thi công! ).Vậy mà trong lúc cả nhóm đứng tìm 
cách chụp thế nào lấy được tên trường, Thạch đã lò mò tới năn nỉ công nhân mở cửa cho 
vào...Phải í ới một hồi và giải thích, bạn ấy mới chịu rời vị trí.


Rời cổng trường giữa trưa nắng, cả nhóm đến cà-phê Tùng. Thạch nói tìm chỗ yên tĩnh
để Cô nằm nghỉ. Trời ơi, học trò tui nghĩ tui đã già cả lom khọm vậy rồi sao! May mà
có đứa phản bác lại cái-sự-nằm-nghỉ ấy nên Cô được ngồi uống cà phê và sau đó là
mặc thử áo mới, cầm thử ví mới để cho học trò thấy Cô có thích không...Bỗng dưng mình 
thấy mình già thật! Cảm thấy già vì được sự quan tâm chăm sóc ân cần như của người Mẹ
được các con chăm chút.


Nắng bắt đầu nghiêng bên mái hiên, soi trên sân lốm đốm. Trời ngã chiều. Phải về thôi!
Các em còn phải qua Cần Thơ, Vĩnh Long... và công việc của mỗi người.

Bịn rịn...bồi hồi...tay nắm bàn tay. 
Năm tháng qua đi, tóc của Cô-Trò đã bạc và sẽ bạc. Đó là quy luật của cuộc đời. Mọi
thứ đều qua đi nhưng tình cảm Thầy Trò và những kỷ niệm vẫn còn đó, nguyên vẹn và 
sống động.




6 nhận xét:

  1. Nhu Mai oi ! Hinh anh va tuong thuat rat ro rang , chi tiet . Tinh cam Thay Tro that tham thiet va quy hon nua la tinh dong nghiep . Lam viec voi nhau va bao nam xa truong nhung dong nghep van thuong quy minh , do la phan thuong vo gia do Nhu Mai !

    Trả lờiXóa
  2. Như Mai thật có phúc để gặp được những người học trò như vậy.
    Có qua có lại ha, ngày xưa Cô cũng tận tình với học trì lắm nên bây giờ vẫn còn được học trò thương.
    Khanh

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn Mai Nguyễn và Khanh đã khen tình cảm Thầy-Trò của mình. Trời ơi! Thử ngồi nhắm mắt lại một chút , nghĩ về những ngày tháng đó là một cuốn phim lần lượt hiện ra đầy đủ không sót một khoảnh khắc nào...Và rồi mấy hôm nay có thêm tiết mục học trò gọi thăm Cô, nhắc nhở cẩn trọng đi đứng, xe cộ, ăn uống..v..v.Gọi mà ko thấy tín hiệu là gọi tới tấp...Rồi hôm sau liên lạc được thì bảo lo quá! ...Hihi, già hết rồi mà cứ như hồi Trò tuổi teen còn Cô mới ra trường! Vậy đó hai bạn ơi, món quà cuộc đời tặng cho nghề-dạy-hoc! :)

    Trả lờiXóa
  4. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  5. Cô ơi, em là Kim Phượng nè.

    Sau ngày gặp lại cô và các bạn về nhà lòng em cứ bồi hồi. Em xin được số điện thoại của cô từ Thanh Hương mà ngập ngừng chưa dám gọi vì lúc em rảnh rỗi thì ngại cô đang bận.

    35 năm của một đời người là khoảng thời gian quá dài nên gặp lại thì cả Cô và trò tóc bạc như nhau rồi. Tập họp được có mươi đứa mà vui thật là vui. Tụi em mừng khi thấy Cô vẫn khỏe sau bao thăng trầm trong đời riêng và cảm động biết bao khi Cô vẫn nhớ từng chi tiết về mỗi đứa. Lớp tụi em là "mối tình đầu" của cô thì nghìn năm hồ dễ quên được phải không cô ? Thương ngày xưa quá nên tiếc nhớ nhiều lắm cô ơi. Em với Thanh Hương đi dự đám cưới cũng gặp nhiều bạn cũ thời cấp hai níu kéo nên không trở lại với Cô và nhóm bạn sớm hơn được. Thanh Hương gọi điện cho em cứ suýt soa, hít hà: “Tiếc quá ! Tiếc quá !”, “Vui ghê !” rồi “Buồn ghê !”...

    Tìm đọc Blog “Lá cỏ thân yêu” của Cô, biết Cô có tình bạn với những người bạn thâm niên em rất ngưỡng mộ. Em mong những tháng ngày bình yên sẽ ở mãi với Cô bên gia đình, bạn bè thân quí. Và em cũng mong sẽ có một ngày Cô trò lại quây quần bên nhau như ngày đầu năm này. Thương Cô !

    Trả lờiXóa
  6. Phượng ơi,
    Hôm qua Hương mới gọi cho Cô nói từ hôm gặp lại nhau về đến nay "em cứ buồn dại buồn dột và kỷ niệm cứ về hành hạ em.." Cô Trò nói chuyện cũng gần 1 tiếng mà vẫn thấy chưa đủ!...Đúng vậy, lớp em là lớp chủ nhiệm đầu tiên của Cô,trong một giai đoạn vô cùng đặc biệt và đầy khốn khó! Làm sao quên được! Gặp lại nhau mừng quá vì mình vẫn còn giữ được những tình cảm tốt đẹp về nhau-những tình cảm trưởng thành qua thời gian- càng thương quý những kỷ niệm của thời tuổi nhỏ. Thấy các em giữ được tình cảm bạn bè quý báu với nhau,Cô mừng! Mọi thứ trong cuộc đời đều qua đi, chỉ tình cảm là tồn tại trong tâm hồn nếu chúng ta biết nâng niu, quý trọng. Cô cũng mừng vì thấy các em có gia đình, biết vun bồi bảo vệ cho mái ấm.
    Cám ơn học trò đã nghĩ tới Cô. Mình vẫn là Cô-Trò của nhau như 35 năm trước! Thương yêu. Cô Như Mai của các em.

    Trả lờiXóa