Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

Thăm Củ Chi






Sắp đến Tết, mấy chị em trong nhóm thân thương lại rủ nhau đi thăm những
nơi cần mình đến. Điểm thứ nhất là Củ Chi như mọi năm. Điểm thứ hai là
Bảo Lộc. Sáng thứ bảy đi Củ Chi. Lúc đầu chị Tường Vân cho biết sẽ đi Bảo 
Lộc vào Chủ Nhật nhưng Chị Nhàn và Yến Nhi bảo còn đợi đoàn của mấy 
cháu, bạn và con chị Nhàn lên trước rồi về tùy tình hình nhóm mình lên vào
trước hay sau Tết gì đó...



Sáng sớm trời hơi lạnh, ngủ thiệt là ngon. Bỗng điện thoại reo. Chị Tường Vân 
gọi: Mai ơi, em dậy chưa? Chị chuyển đồ ra xe hết rồi. Em qua,mình đi nhe em!
A lô trả lời Chị mà cái giọng còn ngái ngủ, xấu hỗ thiệt! Hôm qua "chắc cú" hứa
5 giờ đúng em qua Chị phụ chuyển đồ ra xe rồi quành qua Yến Nhi có Phượng,
chị Nhàn và mấy em bên đó...vậy mà ngủ quên luôn. Thiệt là...(hihi). Vậy mà khi
cầm điện thoại lên mới nhớ quên sạc pin! Chỉ còn 5%! Vì thế mà cắm vội vào rồi 
lăng xăng cho đến khi xách giỏ đi cũng được 18%. Nhờ vậy mà chụp được mấy 
tấm hình và nghe được các con gọi!




 Mái ấm Thiện Duyên là nơi nuôi dưỡng trẻ em mồ côi, bại não, người già yếu không
nơi nương tựa. Đến đây nhìn thấy những số phận đáng thương vô cùng. Lúc vào thăm
và phát bánh cho các cháu nằm trong cũi không ngồi dậy được, chị Tường Vân khóc 
một cách ngon lành như trẻ con khi thấy cháu bé nghiêng mặt nhìn cười hồn nhiên rồi
lại lấy tay che mặt...Nụ cười thánh thiện quá làm cho Chị xót lòng, cứ thút thít rồi lẩm
bẩm: Em ơi, cũng số phận con người mà tội tình chi!...
Lại có những nụ cười ngây ngơ vô cảm, những hành động, cử chỉ bâng quơ của các bé
đã mười mấy tuổi mà như lên bốn lên năm... Thấy mà thương cảm lắm!



Có cả em bé mới 21 ngày tuổi bị người ta bỏ trước cổng mái ấm hôm qua với tờ giấy 
ghi ngày sinh ... Đây là một bé lành lặn, mặt mũi giờ đã hồng hào... Không hiểu sao
người ta đã rứt ruột bỏ đi như vậy. Thôi thì cũng đổ cho cuộc sống và số phận1 Biết 
sao giờ!!!

Đi thăm về, tận mắt thấy và nghe kể chuyện, thấy thương cuộc đời lắm lắm...Thấy nhiều
người còn quá khổ chung quanh ta. Lòng ai cũng nằng nặng, buồn buồn. Và cũng như
những lần trước, những nơi đã đến trước, cứ cảm thấy mình tặng quà chưa thấm vào đâu
để sẻ chia với họ. Thôi thì xem như chút tình đến với nhau thêm ấm áp trong lòng như hơi
ấm bàn tay mà mấy em bé lớn cứ nắm tay các Cô hoài không chịu buông ra.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét