Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Trưa trong vườn đá




Trưa trong Vườn đá...có ba người.

Không phải chỉ có ba người, có nhiều nhiều người nhưng có ba người bạn
này đang rút hết ruột gan nói với nhau những tình cảm yêu thương sâu kín
nhất.

Khi con người ta đến một tuổi nào đó rồi, cái sự đồng điệu nó càng vô cùng
cần thiết và quý giá! Bởi vì, người ta chia sẻ với nhau mà không một chút e
ngại, băn khoăn, không hề lo lắng, hay hối tiếc những gì mình đã nói ra. Mà
ngược lại, thấy lòng mình ấm áp, nồng nàn tình bạn và nhẹ tênh như được
chia sớt nỗi niềm.

Buổi trưa Sài Gòn một ngày gần cuối năm, ba người bạn già hẹn gặp nhau ở
cà phê Vườn Đá - Đầm Sen. Không gian êm đềm thoáng đãng và cũng nên thơ
lắm. Hôm qua, Thuần hỏi chọn chỗ nào thì mình ngớ ra và mù tịt. Vì ít khi ra
ngoài nên không biết chon-chỗ-nào! Giao nhiệm vụ ấy cho bạn vậy. Và trưa
nay khi mình đến thì Vân và Thuần đã có mặt từ trước, hướng dẫn qua điện thoại
để mình nhận ra chỗ các bạn ngồi.
Gần hai tháng mới gặp lại nhau, Vân có vẻ héo úa, mệt mỏi hơn từ sau biến cố-
sự ra đi của Con-Dường như cánh cò ấy đã quá  oằn nặng nỗi buồn...Mấy hôm
trước Vân phải ra vô Đà Nẵng vì có công việc ngoài ấy,hẳn là cũng hao mòn sức
lực! Và cũng bằng ấy thời gian, Thuần không gặp Vân. Lo lắng cho tinh thần của
bạn, Thuần đã liên lac với Vân rồi Mai để có dịp ba đứa ngồi bên nhau,chuyện trò
cho Vân đỡ buồn.


Chọn chỗ ngồi gần sát hồ nước nhân tạo có dòng thác đổ từ trên mõm đá cao.
Nghe tiếng nước reo, ngắm nhìn những tảng đá uy nghi, lặng lẽ...người ta nghĩ
tới bao nhiêu chuyện đời, chuyện người, chuyện mình...và đã nói với nhau bao
nhiêu ý tưởng...
Gần ba tiếng ngồi với nhau mà thấy sao nhanh quá vậy. Nói được bao nhiêu là
câu chuyện, cả những suy nghĩ của người già, vậy mà tối nay còn email dài hơn
hai trang giấy! Ơi, sao thương nhau đến thế này! Thương đến xót lòng!

Về đêm lúc này trời hơi lạnh. Bạn già nhắc nhau giữ ấm cho khỏi ho và cố ngủ
ngon, không nên hỗ trợ bằng Âu dược. Thoắt đó, ai giờ cũng già, đã nói chuyện
như những ông cụ bà cụ. Ờ, thì hãy nói với nhau những trải nghiệm của cuộc đời
qua năm tháng nhưng vẫn giữ trong tâm hồn nhau sự tươi trẻ từ thời là bạn học và
mong cho nhau chân cứng đá mềm.

                       
                                               
     

2 nhận xét:

  1. Đến đây ...vả cảm nhận hình như đá cũng dõi theo mình đó Mai ơi...Rồi lắng nghe đá thì thầm....Sao mấy bà này...có nhiều chuyện quá...nói hoài hổng hết....

    Trả lờiXóa
  2. Thèm được góp mặt với 3 bà già ghê.
    Vườn đá mà lòng không "đá" nên thành 3 bà nhiều chuyện.
    Mong mấy bà già có dịp gặp nhau thường xuyên để bạn bè được ngắm hình và biết bạn mình còn khoẻ.
    Thương, Khanh

    Trả lờiXóa