Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Anh va Chau





Mấy hôm nay trời mưa làm nhớ những cơn mưa rào mùa Hè ở Sài Gòn. Cũng làm nghĩ nhiều tới anh, anh Phan Ngộ, con người tài hoa mà long đong ,truân chuyên suốt cả một đời!

Ngày xưa, thời thơ ấu ở quê ngoài Huế, anh là niềm tự hào của em, của nhà mình và của cả họ hàng nữa (chắc là vậy!). Học trò nghèo, con nhà khó miền quê mà học giỏi đậu trường Đại học Y khoa và Dược khoa ở Sài Gòn. Chọn trường Dược. Ra trường chưa được bao nhiêu năm thì cuộc đời thay đổi!...Nhiều khúc quanh phía trước mà khúc quanh nào cũng là con hẽm cụt ngoằn nghoeo!...
Sự nghiệp công danh trở lai bằng 00, còn cay đắng hơn cả số không khi chưa có gì!...
Thương anh một đời lận đận!



Và, mấy hôm nay cũng nghĩ nhiều về con trai anh, cháu Phan Phú Ân, thương quá!
O Mai nhớ ngày xưa cháu mới 6,7 tháng tuổi mũm mĩm dễ thương, O Mai bồng ngồi xích lô đi khoe với gia đình bạn bè O.
Rồi cháu 3 tuổi, Bà Nội làm suơng sâm cho ăn nhưng phải nấu nước đường chứ không cho ăn nguyên hạt đường cát...Rồi gia đình trải qua nhiều biến động...
Cuộc sống cứ thế, quay đều, trôi đều cuốn đi những buồn vui thế sự và những đắng cay hệ luỵ của đời người.

Chưa một lần được nghe cháu mở lòng từ khi khôn lớn. Không hiểu được những gì cháu nghĩ và cháu muốn! Những năm tháng qua,O Cháu mình gần mà xa biết mấy!

Một ngừoi bạn thân quý của O Mai đã chia sẻ: Giờ đây Cha Con Anh Ngộ đã được gặp nhau. Mình mong cho hai người được nhẹ bước trên con đường mới...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét