Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

Dư hương bụi phấn






Mượn hình giỏ hoa của Tuyết con.


Niềm vui rộn ràng ngày "Nhà giáo" ở bên nhà, lan tỏa trên fb rồi cũng dần dần lắng xuống, từ từ tan loãng vào hư không với thời gian.

Hai năm trước, buổi tối dự họp mặt ở Trường về, mình đã có một đêm trắng khủng hoảng, không hề chợp mắt và sợ tiếng tích tắc của đồng hồ. Nhớ đêm ấy, sợ thiệt! Một mình trong căn nhà. Chạy xuống chạy lên mấy tầng lầu. Lên sân thượng ngồi, nhìn, hít, thở...đủ biện pháp mà không ngủ được. Đã vậy, mở máy lên gặp học trò bốn phương là ngứa tay ưa gõ bàn phím. Phải nghiêm khắc với mình và chế ngự cảm xúc! Mèn ơi, sáng hôm sau phải dặn mấy người mở cửa hàng dưới nhà có ai tới gặp Cô thì xin lỗi... Chiều muộn cũng vẫn không ngủ chút nào. Một cô bạn tới dắt đi bác sĩ gần nhà là chồng của chị bạn. Bác sĩ hỏi và...cười khi biết ngày 20/11 đầy tràn cảm xúc, bảo không phải bệnh mất ngủ đâu, đừng lo và cũng đừng hoài niệm nữa! Í ẹ, sợ quá những lúc mở mắt ráo hoảnh và trong đầu thì muôn ngàn hình ảnh... Đó là nỗi sợ hãi lúc cô quạnh, sức khỏe bất thường...làm cho mình quyết định nhanh chóng được có cảm giác ấm áp tuổi già: Già cậy Con! hê hê.

Các Chị Ng Mai, Thoa, Minh. Các bạn Hạnh, Thượng,Bổn, Hoa, Thảo, Ngân, Thủy(Ảnh trên fb của Thủy)

Năm nay, ở xa xôi thế, tưởng lòng đã nguội lạnh rồi! Vậy mà cũng rộn ràng, náo nức theo những gương mặt bạn bè, học trò...
Cái tật hay nói, hay viết, hay nhớ... cho nên chỉ cần bạn bè, học trò nhắc lại chút ngày xưa cũ là xem như  nói theo kiểu dí dõm là "rà trúng đài", còn văn chương chút xíu thì là khơi đúng mạch cảm xúc hoặc chạm nhẹ vào sợi tơ lòng khiến cho nó ngân lên ngàn âm thanh xao xuyến. Hô hô! Vậy nên suốt 2 ngày, thằng cháu thấy Bà Ngoại giảm bớt thời gian đọc sách cho nó nghe hoặc play toys với nó. Còn con cái thấy Mẹ để đèn trong phòng sáng gần hết đêm!


 Ờ, nhớ đủ thứ. Gặp lại nhiều người- dù là hơi hư ảo - cũng thấy vui và nhớ về kỷ niệm. Có học trò 40 năm mới tìm ra, có nhóm A4 gần 25 năm gặp lại, nhiều đứa, nhìn không ra. Và rồi cũ, mới líu lo, hỏi han ríu rít. Cuộc sống mỗi đứa một khác, Giàu nghèo, sang trọng hay bình thường, đầy lo toan hay nhẹ nhàng trong sinh kế nhưng vẫn nhóm họp mặt với nhau, rủ nhau đi thăm Thầy Cô, post mấy tấm hình bên nhà lên, mình ở đây nhìn thấy cũng ấm lòng biết bao! Và cũng đã có 2 đêm ít ngủ. Không lo, vì đã có các con bên cạnh!
Khuya ở đây là trưa bên nhà nên khi nghe Hồng Minh đọc bài thơ của mình trong buổi họp mặt các thế hệ GV ở trường TNSP do Thủy Ngân quay gửi trực tiếp lại nhớ, lại bồi hồi.  Thấy mấy chị và các bạn chụp hình sân trường kẻo mai mốt xây trường mới mất đi cảnh cũ cũng xôn xao... Sân trường mình đẹp quá!

Nhã Hạnh và Yến

Nhã Hạnh và Chị Minh

 Rồi con gái-Tuyết Mỹ Tho- cũng đã có những giây phút gặp gỡ Thầy Trò thiệt cảm đông dưới mái trường LNH và dưới mái nhà ấm áp xinh đẹp giữa vườn cây trái. Phòng khách đọng lại nhiều dấu ấn kỷ niệm của Gia đình mà những năm trước mỗi dịp 20/11 Con về SG, mang theo rất nhiều giỏ hoa tươi đẹp. Căn nhà nhỏ bên cạnh làm lớp học thật khang trang cũng rộn tiếng cười học trò... Con gợi nhớ nhiều kỷ niệm và Mẹ thấy vui khi Con cũng đang đầy ắp tình cảm Thầy trò.








 Nếu có sự chọn lựa nghề nghiệp ở kiếp sau nào đó, mình cũng chọn nghề dạy học. Cám ơn cuộc đời đã mang đến cho con tình nghĩa Thầy Trò.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét