Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

Hôm nay em đi trời không nắng lắm...






Bên nhau một ngày sinh nhật đáng nhớ của Dz Vân.
Một ngày rất nhiều tiếng cười rộn ràng và những câu chuyện dí dõm của dân VH. Những câu chuyện cù nèo, không thể nhịn cười. Và có cả phút sâu lắng trong tiệc sinh nhật, Dz Vân xúc động đón nhận món quà có ý nghĩa tâm linh, Tượng đức Phật mà 4 đứa mình "âm mưu" bàn tính và Nhg đã online về đúng thời gian. Lúc anh chị Cường chuẩn bị chia tay về sau tối họp mặt, thật cảm động.








 Mọi người đang rộn ràng dọn dẹp trong bếp, anh ấy cứ đứng chờ và bảo đợi làm nghi thức chia tay. À, ra thế! Trưởng hướng đạo có khác! Mọi người nắm chéo tay, vòng quanh cất lên bài hát: Gặp nhau đây. Rồi chia tay...hẹn mai ta sum vầy. Bài hát thật làm mọi người xúc động nhưng cũng làm mọi người cười vì có đứa thú tội: Chỉ thuộc câu đầu hà! Đâu chỉ 1 đứa! Mình cũng vậy nữa! Cho nên cái tựa bài trên fb, mình viết đại, không biết đúng sai.

Đứng bên nhau

Chưa đủ, phải quàng tay lên nhau

Hàng ngồi có người đau tay không quàng được thì phải đè tay lên nhau!

Đêm qua, Xuyến là người rút lui sớm nhất, khoảng hơn 1g 30 sáng. Rồi mọi người cũng lo đi ngủ để ngày mai chuẩn bị lên đường, ai về nhà nấy sau những phút giây quý báu bên nhau. Câu chuyện đời vẫn còn dài, yêu thương bè bạn cho nhau vẫn nồng nàn như cũ. Mà hình như hơn cũ! Vì vẫn nghe ai đó nói: Hồi trẻ, tụi mình không thấy tình bạn đẹp như này!
Dz Vân là người dậy sớm nhất, lo nấu món tôm yum để cả nhà ăn sáng. Không bõ công anh Hiếu hôm qua tất bật chạy đi mua lá chanh, bắp chuối và giá sống đặc biệt tìm từ chợ này sang chợ khác. Đàn ông ở Mỹ giỏi thiệt!
Khi tụi mình xuống nhà thì món ăn đã nấu xong, thơm lừng. Xuyến tìm cái điện thoại, để mô quên rồi. Tìm hoài không thấy! Một lần nữa ra tay nghĩa hiệp, mình gọi hai ba cuộc mới phát hiện. Tối hôm qua cũng lạc mất một lần. Cái tội lơ đễnh hay vì vui với bạn bè quá mà đầu óc lơ tơ mơ ?





Nhung xuống bếp trước Hải và thành thật khai báo hôm qua hai đứa vô phòng còn nói chuyện tiếp tới 3 giờ mới ngủ! Mèn ơi, hèn chi mọi người đã vơi vơi tô tôm yum rồi Hải mới xuất hiện và good morning!
(Hôm qua viết tới đây thì Vân đến và 2 đứa lại tíu tít ... Cho đến khi anh Hiếu đến đón qua nhà Nhung again! Hihi. Nên tạm ngưng)

Giờ là xế chiều ngày thứ tư Jun, 14. Sáng hẹn trên group đi bộ về 88 mà mãi giờ mới mò vô. Thôi viết tiếp cái hôm chia tay 2 em về Cali sáng chủ nhật.

Ăn uống xong xuôi rồi cà rà, cà rề...cho tới khi cháu Phương đến rước Vân đi chùa mà các bạn già cũng chưa nhấc đít khỏi chỗ ngồi, cháu cứ phải đứng đơ người ra nhìn mấy nhện nhện bà bà rối rít. Chạy ra cửa, Minh Hải xỏ đại đôi dép anh Hiếu. Lại đứng làm thêm một phùa chụp hình trước nhà Nhung, trong khi xe Phương đang đợi bên cạnh. Chắc cô bé sốt ruột lắm nên khi bắt chụp hình cho các bà, Phương chụp xong 1 máy , các máy khác được tới tấp tấn công, Phương bảo, để con sent qua . Nhưng nào có được! Các bà cứ thế mà bảo cứ tiếp tục đi ! Mèn ơi, cô bé vừa kẹp máy này, bấm máy kia, thiệt khổ! Rồi mọi người bước tới xe mới biết nãy giờ giam trên xe 2 bà cụ già và 2 đứa con nít Trời ạ! Cảm thấy thiệt là có lỗi khi Chị Ngọc và Chị Thanh lên tiếng chào. Em thay mặt cái đám bạn già xí xọn, xin lỗi hai Chị ạ.






Vân theo các Chị và cháu đi Chùa, còn tụi mình cũng chuẩn bị hành trang lên đường, tạm biệt ngôi-nhà-hạnh-phúc mấy hôm nay rộn ràng tiếng cười nói, trêu đùa của mấy bà. Trên đường đến phi trường, ghé nhà Mai chút xíu. Đoạn đường như ngắn lại khi những câu chuyện cứ giòn tan. Minh Hải rất có tài gợi chuyện và những chuyện đời nhiều tập chắc cứ còn đó để kể tiếp nhau nghe những lần gặp mặt sau.
Hôm nay trời nắng nhẹ. Mấy cụm hoa hồng trước nhà nở rất tươi để đón các bạn hiền. Vào nhà một hồi Tũn mới xuất hiện bẽn lẽn như con mèo ướt bên cạnh mẹ nó, ra chào các bà bà chút xíu rồi vô phòng. Lý do không chạy lon ton, nói ríu rít: Hi, Bà Ngoại friend! như những lần Ông Bà Nhung Hiếu tới được mẹ nó giải thích là Tũn ốm vì hôm qua lên nhà Nội uống nhiều nước có ga và ăn bậy! hehe.
Cũng phải tới lúc các bạn ra xe về. Chụp vội tấm hình lúc trời không có nắng. Ôm mỗi người một cái. Nhắc câu thơ Nguyên Sa trong bài hát được Anh Bằng phổ nhạc, Ng Hồng Nhung hát mà Dz Vân nói với các bạn mấy hôm nay. " Chậm thế nào rồi cũng phải chia tay".


Mình nhớ có một người biểu mình " Mai đọc Thơ Nguyên Sa đi!" trong một lần về Huế năm 1979, buổi tối đạp xe trên cầu Trường Tiền, sáng hôm sau đó mình vô lại Sài Gòn bằng xe lửa từ Ga Huế. Nhưng mà có biết bài gì đâu Trời! Thế cho nên bạn ấy đã đọc cho nghe khổ thơ đầu và nhớ cho tới giờ. Mấy hôm nay nghe Vân nhắc và nói bài hát. Ừ, đã nghe vài lần bài thơ phổ nhạc ấy. Xốn xang...
Ôm Xuyến một cái. Xuyến nói tưởng Mai ra sân bay luôn rồi lát về. Hê hê...
Chậm thế nào rồi cũng phải xa nhau...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét