Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2017

Tình bạn già






Chiều hôm qua, Xuyến gọi .
Hổm rày thưa thớt tập yoga nên người có vẻ bớt dẻo dai mặc dù vẫn đi bô một giờ mỗi buổi sáng. Vậy nên quyết tâm siêng năng lại. Tập chăm chỉ ở phòng ngoài nên bạn gọi mà không nghe được. Mãi sau mới mò đọc tin nhắn.
Biết bạn vừa đi chùa với các bạn ở Cali, cúng thất tuần nhạc sĩ N M Cường, em
trai Mai Nguyễn. Vậy là lúc nãy gọi để kể cho nghe buổi lễ ở Chùa và gặp bạn hiền M N đây! Lỡ một cuộc nói chuyện đầy tình thân thú vị rồi! Có gọi lại nữa cũng không còn cảm hứng ấy của bạn. Nên thôi.
Text lại hỏi thăm sức khỏe MN, được biết vẫn ổn. Vậy là yên tâm.
Xuyến nói có đưa bài thơ Như Mai viết tưởng nhớ Chú Cường. Mình sợ Mai Nguyễn không nhận, lò dò hỏi thì Xuyến nói lúc đầu để ở bàn thờ, sau đem về.
Thở ra nhẹ nhàng. Cám ơn MN, cám ơn bạn đã vẫn giữ thân tình bạn già của tụi mình, dân VH2 tứ tán, tứ xứ... lúc nào cũng nhớ tới nhau và những ngày tuổi trẻ đã phai mờ dần theo năm tháng.


 Tối, theo lời X bảo kể lại cho Nhg về nội dung đã text. Mình up luôn lên group cho mọi người biết luôn. Nhung đã đọc và nói đó là tình bạn già. Ừa, tình bạn già thiệt đó! Nó vừa thấm, vừa đậm, vừa ngọt, vừa mặn, vừa bùi...đôi khi có chút xíu chua chua như khế chua và khóm dùng để nấu canh chua cho nó đủ vị. Đó là những lúc gọi điện mà không ai bắt, gửi mail mà không có hồi âm. Đó là những phút nghỉ tới bạn bè không biết có gì buồn giận mình không nhỉ!... Nhưng rồi sau đó, cái...già theo những trải nghiệm với thời gian, thấy rằng, not thing! Không có gì đâu, mỗi người bên cạnh tình bạn , còn những...tình khác nữa, những đeo mang gắn bó, máu thịt của mỗi người... Hãy cú yên lòng với những yêu thương ấy, yêu thương luôn cả bản thân mình nữa. Bạn bè vẫn đằm thắm đấy thôi!


Sáng nay, thứ bảy, cuối tuần.
Trời nắng đẹp. không nóng.
Giờ thì dịu dịu, càng đẹp hơn. Chắc ở đâu đó có mưa.
Pha bình trà với cái cốc đẹp quà của chị Thanh cho hôm trước. Bình hoa hồng
hái vội tránh nắng từ giữa tuần rồi. Quyển lịch đặc biệt của-mây-đã-về-cố-quận
(mà mấy hôm nay đọc bài ở đâu đó cứ thấy chờn vờn nhiều chữ mây). Chụp tấm
hình up lên group ĐHSP rồi viết bài này cho nó kịp giữ cảm xúc. Không gian hơi
lắng đọng. Cái lắng đọng của người già, không dám nói gừng già! Có 3 thứ trong bức hình: hoa, lịch và trà. Hoa hơi bị quéo, trà thơm và đậm đà nhưng cái bình và chén uống trà có vẻ không cân xứng(thay vì lấy chén trong nguyên bộ thì mình đã chọn cái cốc nàyđể thưởng thức trà hôm nay). Điểm nhấn có lẽ là quyển lịch vì nó là thời gian. Thời gian làm cho hoa nở rồi cũng phải tàn, và người trẻ
rồi cũng phải già. Khi người ta già thì lẩm cẩm và cũng có đủ hiểu biết để nhận ra rằng mọi thứ đều tương đối, không bao giờ hoàn hảo. Thì cứ vậy đi! Thế là nhẹ nhàng, tâm tư thanh thản. Nôm na như lớp trẻ nói là nên biết chấp nhận.
Ừa, khoảng lặng của người già cũng dễ thương đó chớ!
Đang gõ những dòng này mà cứ nghe toong...toong trong điện thoại, âm thanh quen thuộc khi group hoạt đông. Hihi. Không biết các bạn già nói gì, cứ viết xong đã.


Cái tình bạn già cố tri sao mà dễ thương quá đỗi thế này!

( Tối nay sẽ ghi lại nội dung của các bạn bên group nhé! )








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét