Thứ Ba, 18 tháng 8, 2020

Những người một thời

 

Mấy hôm trước BMai text nói Chị Hường muốn gọi thăm Chị, em

không biết Chị có đồng ý? Tui rất vui và nói để tui gọi cho Chị Hường. 

Vui vì có một bậc đồng nghiệp đã từng dạy chung trường dù khác môn, 

Chị dạy Anh Văn, chắc lớn hơn gần chục tuổi nhưng rất vui vẻ, trẻ trung 

và gần gũi với tụi trẻ trẻ như tụi tui lúc bấy giờ. Nói là trẻ trẻ nhưng cũng 

ngoài băm nhăm. Hihi.

Nhớ năm 1990 Chị dạy lớp tui chủ nhiệm, ngày Nhà Giáo tui mang quà tặng 

của Phụ huynh gửi Chị. Chắc cuối năm học đó Chị và gia đình đi dịnh cư ở 

Mỹ. Lâu quá không gặp, nay BM, bạn dạy cùng thời môn Toán cũng đang 

ở đây, qua sau Chị khoảng mười năm nói Chị muốn gặp bạn bè xưa. Nghe

thiệt cảm động.

 

Và lúc này hơi"bận rộn" xíu nên cũng ráng thu xếp gọi nói chuyện với Chị 

cho vui, mà không bị cục cưng của tui quấy rầy, giành phone của Ngoại để

 a lô a lô rồi bi bô nói líu lo, nói huyên thuyên như mỗi khi Dì nó hay ai đó 

gọi cho Bà Ngoại, lúc "em" đang quản lí Bà. Haha.

Buổi sáng, hơn 9 giờ xíu, vừa đi bộ gần đủ mấy vòng như thường lệ, hôm nay

điện thoại hiện lên 7,486 steps nhưng chỉ 184 kcal. Có hôm hiện lên 6,204 

steps mà 162 kcal. Không hiểu cái vụ này và cũng không để ý. Mới mấy 

hôm nay tình cờ nhìn vô rồi đoán mò, hỏi tụi nhỏ, nó ngạc nhiên: mẹ đi

giỏi vậy! Vậy là giỏi? Tui chỉ biết mỗi ngày vừa đi vừa trì Chú Đại Bi đủ 21 

biến là coi như đi đủ, có khi nhanh chậm khác nhau chút, có khi nhiều vòng

hơn chút. Vậy thôi. Hôm nay coi như mình có thể thong dong chuyện trò,

không bị gò bó cái việc đi bộ nữa. Bèn gọi cho Chị. Và đầu dây bên kia ngập

ngừng xíu, nhận ra giọng tui rồi là bắt đầu vỡ òa niềm-vui-hội-ngộ. Hihi.

Chị nói già rồi nên không biết FB như tụi em. Chỉ có email, tụi mình liên

lạc tiếp bằng hình ảnh. Ok Chị. Và thật là vui khi được chuyện trò với những

người đã cùng một thời ... 

 

Về nhà, suốt buổi chiều Chủ nhật, tràn ngập trong đầu tui ý tưởng mới và 

câu hỏi sao không, tại sao trước đây không nghĩ tới ? Ừ nhỉ! Cũng khoảng 

gần chục người có thể gặp nhau chơi để ôn lại kỷ niệm một thời dạy học 

dưới mái trường làng ở Sài Gòn. Giờ thì không thể được vì tình hình dịch 

bệnh căng thẳng ở nước Mỹ và khắp mọi nơi trên thế giới. Ai rồi cũng già 

cả, yếu đau rồi bệnh tật. Chị nói về sức khỏe, có dịp Chị sẽ kể cho em nghe

kỷ lục những lần phẩu thuật trên cơ thể Chị. Với những người quen ở Florida, 

Chị chiếm giải nhất! Hihi. Chị kể với giọng hóm hĩnh và tiếng cười thoải mái

làm cho tui thấy vui và yên tâm, Chị còn rất khỏe!

Nhớ mái trường thân thương, nhớ những gương mặt một thời gắn bó trong 

nghề nghiệp... Mỗi người đều đã trải qua biết mấy khó khăn trong từng giai 

đoạn cuộc đời để nuôi dạy con cái. Rồi già hơn, rồi xa quê hương...Hẳn trong

trái tim tụi tui đều có một góc riêng để nhớ về...một nơi chung.

Chị Hường, Chị Tằm...Rồi Trân, Nho, Huỳnh, Đào, Mai.... Những người của 

một thời... Chờ có dịp gặp nhau nơi chốn cũ, thật khó lắm thay!...




 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét