Mùa này buổi sáng thời tiết se se lạnh. Nắng vẫn lên nhưng ấm và
sáng. Bầu trời xanh. Ngủ dậy ra sân sau đi quanh một vòng khoảnh
vườn thân thuộc. Dàn bầu bí đã được dọn sạch từ vài tuần trước.
Còn vài cây ớt vẫn ra trái đều đặn, xanh tươi. Mấy cây táo cây hồng
chưa rụng hết lá. Sương ướt trên cỏ. Tui bỏ dép, cởi shot, đi chân trần
cho ướt, chạy quanh sân đùa với con thỏ trắng. Chỉ có tui với thỏ vì
không cho em chó ra sân. Nếu có em, thỏ sẽ bị rượt chạy té khói. Tui
tập mươi phút rồi vô nhà và chuẩn bị đi bộ buổi sáng.
Vừa đi vừa trì niệm Chú Đại Bi. Giữ cho tâm tĩnh. Không nghĩ ngợi gì.
Khoảng hơn một tiếng sau thì ngồi nghỉ chân trên chiếc ghế bên hồ.
Bầu trời xanh trong. Không khí lạnh từ phía Bắc đang tràn xuống nên
mùa lễ hội Thanksgiving bắt đầu lạnh. Tui nhìn bầu trời xanh, mấy cánh
cò bay chờn vờn trên mặt hồ. Bỗng nhớ hình cánh cò trong fb bạn mình.
lại nhớ về Sài Gòn. Lan man nhớ về kỳ trước về VN chơi...Lại nghĩ về
những ngày mưa lụt vừa qua ở miền Trung. Thương quá những người
dân trong cơn nước lũ. Thương những khó khăn của phận người. Nhưng
rồi lại nghĩ tới hình ảnh những căn nhà bóng láng màu gỗ quý . Những bộ
bàn ghế bằng nguyên những khổ gỗ cẩm lai đường kính bằng sãi tay người
lớn. Những bộ ván-mà quê tui gọi là bộ ngựa-với nhiều tấm khổ rộng chiều
ngang và bề dầy cả gang tay....Đồ gỗ quý nhìn loá mắt từ những căn nhà
rường nhiều thân cột to/ đường kính hơn hai gang tay người lớn. Hầu như
những nhà giàu có và quan chức đều có nội thất bằng cây gỗ quý. Người ta
khoe với nhau về những thứ quý ấy. Ngay cả các nhà hang, cà phê tui đã
từng đến gần 10 năm trước ở BMT, người ta cũng thiết kế bàn ghế khách ngồi
bằng những hàng băng ghế dài, rộng. thân cây gỗ quý bóng láng nổi bật những
vân gỗ rất đẹp và đặc biệt. Tui đã từng tự nghĩ cây gỗ đó được lấy từ đâu và
hậu quả của sự tàn phá rừng đại ngàn như thế... Nhưng nghĩ chỉ để mà nghĩ
rồi cũng thoáng qua thôi. Bởi vì nó không liên quan đến những gì diễn ra trong
cuộc sống của mình. Rồi quên đi.
Bỗng dưng vừa mới mấy ngày trước đây quê nhà lũ lụt, Từ Huế, Đà nẵng, Hội an...
Rồi đợt lũ kinh hoàng từ các tỉnh mới sáp nhập, tên Tỉnh đọc chưa quen mà dồn
dập những địa danh nghe quen thuộc.Tui nghe Tây Hoà, La Hai, Đồng Xuân, Sông
Cầu -Phú Yên cũ- Những tên nghe quen thuộc đâu đây từ trong những tác phẩm của
Người về đầu non, Trầm mặc cây rừng, Nhánh rong phiêu bạc... của nhà văn Võ Hồng,
một thời tui và bạn bè ngưỡng mộ. Tui cũng nhớ tới vài người bạn của tui thời cấp
3 quê ở La Hai, Tuy An, Đồng Xuân, Phú Yên và chị bạn lớn hơn học Chính trị kinh
doanh Đại học Đà Lạt hồi năm 1971-1972...Giờ đây những người bạn ấy đã vào hàng
U80 và cũng không còn ở quê cũ nữa, có thể ở một nơi nào đó xa quê giống như tui.
Nhưng những địa danh đang bị lũ lụt đã gợi tui nhớ về họ và những kỷ niệm dễ thương
thời tuổi trẻ.
Tui chưa từng đến những nơi này nhưng đã từng đọc qua từ các trang
sách và yêu mến những con người, những cảnh quang và cuộc sống của
họ. Vậy nên, giờ đây nhìn hình ảnh trên internet, thấy cảnh chịu đựng
sự tàn phá của cơn hồng thuỷ...Thương lắm những phận người.
Thứ Năm, 27 tháng 11, 2025
Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2025
Mùa Lễ Hội
(Picture from Net)
Mỗi năm, ở Mỹ, cứ vào tháng 11 là mọi nơi bắt đầu rộn ràng,
nhộn nhip. Và sẽ nhộn nhịp như thế cho đến qua năm mới,
tết Dương lịch, nói theo kiểu người mình, hoặc New year, là
cách nói ở đây. Người Việt mình còn có thêm mùa lễ hội Tết
Nguyên đán, còn gọi là Tết Âm lịch. (Tui bây giờ mắc cái bịnh
giải thích rườm rà xíu vì thỉnh thoảng giải thích cho các cháu
đang học Tiếng Việt -Văn hoá Việt, nếu giải thích dài dòng quá,
tụi nó không hiểu thì Mẹ của chúng nó " cứu bồ" bằng tiếng Anh)
Giờ đang qua 2/3 tháng 11. Tuần sau là Thanksgiving Day. Lễ Tạ Ơn. Việt Nam mình cũng có một ngày lễ nhắc người ta về khía cạnh tri ân Một ngày lễ hội mà gần như xuyên suốt cuộc đời dạy học của tui dù giờ đã xa cách thời gian và không gian ấy, tui vẫn cứ bồi hồi mỗi dịp nhớ về hoặc thời điểm ấy trở về. Hơn mười năm không có dịp mặc áo dài mới đến trường cùng bạn bè và học trò vui vẻ chuyện trò, chúc tụng nhau. Về sau này khi xã hội khá hơn lên thì ngày đó còn ăn uống tiệc tùng um sùm nữa. Riêng với tui, ngày Nhà Giáo VN 20/11 có rất nhiều kỷ niệm mà mỗi năm là một sắc thái khác nhau. Hồi còn đi dạy, có những năm ngày 20/11 tổ chúc lễ hội gần hết một buổi.Buổi chiều tui vè nhà là bắt đầu có từng nhóm hoặc có khi rải rác từng em đến thăm Cô. Tui là nguời thích nói chuyện. Học trò tui lại thích nghe và thích hỏi. Thế nên những bình nước liên tục được Cô Trò chúng tui pha thêm, những dĩa bánh trái của học trò tui cứ được đem ra mời nhau nhấm nháp. Nhóm này chưa về, nhóm khác đến và khi gặp nhau các thế hệ học trò rất thích thú. Tui cũng thương và thích chuyện trò với chúng nó có khi cả học trò dâu, rể, cháu cũng đến thăm tui ... Vậy nên đến khi có lúc phố xá vắng xe cộ rồi tụi tui mới chia tay. Và nếu hôm sau thời khoá biểu có giờ thì tui vẫn đi dạy bình thường. Lúc đầu hơi lừ đừ xíu nhưng vô giờ dạy, giảng bài rồi là không còn thấy mệt mỏi là gì! Lúc còn trẻ, người ta thường hăng say như thế đó!
Cho tới một năm. Lúc đó tui đã nghỉ hưu. Và buổi dự lễ 20/11 ở trường gây cho tui nhiều xúc động. Rồi buổi chiều lác đác một số em học trò cũ ghé thăm. Có nhiều học trò lớn không ghé thăm Cô nên nhắn tin qua fb. Một số khác đã trưởng thành và ở xa, trái múi giờ, buổi tối, thậm chí rất khuya, chúng nó cũng còn text mess. hay gọi về thăm Cô. Tui miên man với niềm vui của nghề thầy giáo... cho đến lúc ngày mới bắt đầu tui cũng bắt đầu lọ mọ leo lên giường cố dỗ giấc ngủ! Nhưng không tài nào ngủ được và cả ngày hôm đó, tui bềnh bồng, chơi vơi, chới với luôn! Tui hết hồn! Nhắn gọi cô bạn và cũng láng giềng dắt tui đi bác sĩ! Bị bs la. Tui bắt đầu thấy rằng mình phải biết điều khiển cảm xúc của mình từ đó.
Sau này, thỉnh thoảng tui cũng có vi phạm nguyên tắc mình đã đề ra. Và cũng thấy không ổn lắm! Cho nên, khi ngày 20/11 về ở VN thì bên đây là tối 19/11. Tui đã cố gắng dặn lòng mình hãy nghỉ về sức khoẻ. Đi ngủ sớm hơn chút. Đừng sa đà quá... Tui đã cố gắng nhiều mới có thể đi ngủ khoảng 10pm. Bởi thế, Sáng nay tui mở điện thoại lúc ngủ dậy thì có tin nhắn của chị Bảnh biểu em nói chuyện với Thiên đi Mai, có hình của Chính, Thiên và Chị Bảnh lúc 11:30 am ở VN, lúc mọi người dự họp mặt ở trường. Phải lỡ hẹn rồi! Xin lỗi mọi người và sẽ gặp nhau sau. Bạn già gặp nhau rất khó và những cuộc hẹn cũng thưa dần. Đủ thứ yếu tố trong cuộc sống làm cho ảnh hưởng mà vấn đề di chuyển có lẽ cũng càng ngày càng trở thành quan trọng hơn.
Thôi thì cứ nghĩ tới nhau và còn giữ được thân tình là quý. Mỗi khi mùa lễ hội về, dù đang ở đâu, mình cũng nghĩ tới nhau. Riêng tui, thực tình, tui đã nghĩ và đã nhớ nhiều về các bạn, các chị, các em học trò. Đó là một phần của cuộc sống tui, tâm hồn tui, Giả sử không có những điều đó, chắc cuộc đời buồn tẻ lắm! Hãy cứ nghĩ về nhau và tạo nên mùa lễ hội của tâm hồn.
Giờ đang qua 2/3 tháng 11. Tuần sau là Thanksgiving Day. Lễ Tạ Ơn. Việt Nam mình cũng có một ngày lễ nhắc người ta về khía cạnh tri ân Một ngày lễ hội mà gần như xuyên suốt cuộc đời dạy học của tui dù giờ đã xa cách thời gian và không gian ấy, tui vẫn cứ bồi hồi mỗi dịp nhớ về hoặc thời điểm ấy trở về. Hơn mười năm không có dịp mặc áo dài mới đến trường cùng bạn bè và học trò vui vẻ chuyện trò, chúc tụng nhau. Về sau này khi xã hội khá hơn lên thì ngày đó còn ăn uống tiệc tùng um sùm nữa. Riêng với tui, ngày Nhà Giáo VN 20/11 có rất nhiều kỷ niệm mà mỗi năm là một sắc thái khác nhau. Hồi còn đi dạy, có những năm ngày 20/11 tổ chúc lễ hội gần hết một buổi.Buổi chiều tui vè nhà là bắt đầu có từng nhóm hoặc có khi rải rác từng em đến thăm Cô. Tui là nguời thích nói chuyện. Học trò tui lại thích nghe và thích hỏi. Thế nên những bình nước liên tục được Cô Trò chúng tui pha thêm, những dĩa bánh trái của học trò tui cứ được đem ra mời nhau nhấm nháp. Nhóm này chưa về, nhóm khác đến và khi gặp nhau các thế hệ học trò rất thích thú. Tui cũng thương và thích chuyện trò với chúng nó có khi cả học trò dâu, rể, cháu cũng đến thăm tui ... Vậy nên đến khi có lúc phố xá vắng xe cộ rồi tụi tui mới chia tay. Và nếu hôm sau thời khoá biểu có giờ thì tui vẫn đi dạy bình thường. Lúc đầu hơi lừ đừ xíu nhưng vô giờ dạy, giảng bài rồi là không còn thấy mệt mỏi là gì! Lúc còn trẻ, người ta thường hăng say như thế đó!
Cho tới một năm. Lúc đó tui đã nghỉ hưu. Và buổi dự lễ 20/11 ở trường gây cho tui nhiều xúc động. Rồi buổi chiều lác đác một số em học trò cũ ghé thăm. Có nhiều học trò lớn không ghé thăm Cô nên nhắn tin qua fb. Một số khác đã trưởng thành và ở xa, trái múi giờ, buổi tối, thậm chí rất khuya, chúng nó cũng còn text mess. hay gọi về thăm Cô. Tui miên man với niềm vui của nghề thầy giáo... cho đến lúc ngày mới bắt đầu tui cũng bắt đầu lọ mọ leo lên giường cố dỗ giấc ngủ! Nhưng không tài nào ngủ được và cả ngày hôm đó, tui bềnh bồng, chơi vơi, chới với luôn! Tui hết hồn! Nhắn gọi cô bạn và cũng láng giềng dắt tui đi bác sĩ! Bị bs la. Tui bắt đầu thấy rằng mình phải biết điều khiển cảm xúc của mình từ đó.
Sau này, thỉnh thoảng tui cũng có vi phạm nguyên tắc mình đã đề ra. Và cũng thấy không ổn lắm! Cho nên, khi ngày 20/11 về ở VN thì bên đây là tối 19/11. Tui đã cố gắng dặn lòng mình hãy nghỉ về sức khoẻ. Đi ngủ sớm hơn chút. Đừng sa đà quá... Tui đã cố gắng nhiều mới có thể đi ngủ khoảng 10pm. Bởi thế, Sáng nay tui mở điện thoại lúc ngủ dậy thì có tin nhắn của chị Bảnh biểu em nói chuyện với Thiên đi Mai, có hình của Chính, Thiên và Chị Bảnh lúc 11:30 am ở VN, lúc mọi người dự họp mặt ở trường. Phải lỡ hẹn rồi! Xin lỗi mọi người và sẽ gặp nhau sau. Bạn già gặp nhau rất khó và những cuộc hẹn cũng thưa dần. Đủ thứ yếu tố trong cuộc sống làm cho ảnh hưởng mà vấn đề di chuyển có lẽ cũng càng ngày càng trở thành quan trọng hơn.
Thôi thì cứ nghĩ tới nhau và còn giữ được thân tình là quý. Mỗi khi mùa lễ hội về, dù đang ở đâu, mình cũng nghĩ tới nhau. Riêng tui, thực tình, tui đã nghĩ và đã nhớ nhiều về các bạn, các chị, các em học trò. Đó là một phần của cuộc sống tui, tâm hồn tui, Giả sử không có những điều đó, chắc cuộc đời buồn tẻ lắm! Hãy cứ nghĩ về nhau và tạo nên mùa lễ hội của tâm hồn.
Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025
Mùa qua, ngày tháng qua
Thời gian trôi qua thật nhanh. Không chỉ như
dòng chảy mà là dòng cuồn cuộn chảy. Mới về
VN chơi, qua hôm tháng 9. Mới lên Aspenhighland
Colorado chơi giữa tháng 10. Thoắt cái
giờ đang giữa tháng 11. Đó là chỉ mới mùa Thu
đang qua. Còn biết bao năm tháng cũng đã trôi
qua, nhanh như những cái chớp mắt!
Gió đã chuyển lạnh hơn và nhiệt độ cũng bắt đầu xuống. Mấy hôm nay buổi tối chừng 40 độ F. Tui đã quấn vào người mấy lớp áo. Tui vốn rất dở chịu lạnh nên hơi hạ nhiệt độ xíu là tui quấn khăn, thêm áo khi ra khỏi cửa. Còn ở trong nhà nhiệt độ auto, điều hoà nên cả nhà mặc bình thường thì tui cũng ít nhất một áo lạnh và áo cổ lọ hoặc có khăn quàng. Tui là người đơn giản nhưng khi mùa lạnh về, tui bỗng trở nên rườm rà, áo đơn , áo kép. Cảm giác mình đã già hình như càng ngày càng rõ rệt hơn. Đó không chỉ là cảm giác bâng quơ nói cho vui mà một sự cảm nhận có ý thức đàng hoàng. Ví dụ như hồi về VN chơi, quen cách sống đơn giản của mình nên hơi bị "dội" vì nhiều thứ. Quên đi vài "chi-tiết-lối -sống-văn-hoá" ở quê nhà và bạn bè thân quen nên có lúc bỗng thấy mình lạc lõng. Rồi buồn. Có khi sau những gặp gỡ vui vẻ, thân thương với học trò, bà con... Lúc tối về lại thấy nhớ các con các cháu của mình và không khí gia đình ấm áp. Mỗi một bước chân đi cũng phải cẩn thận, dè chừng. Sợ sàn nhà restroom chưa khô. Sợ bậc cấp chưa quen bước... Có khi chợt thấy mình đang lắng nghe cơ thể của mình có lên tiếng nhắc nhở gì không? Và thấy lo khi dám đi du lịch một mình xa quá! Chung quanh vẫn nước non nhà nhưng chỉ là nước non nhà! Hơn nữa mọi cái, mọi người đều đã khác! Hay không khác nhưng trong lòng mình thấy khác. Vậy thôi!
Có lần đi bộ ở đường Tản Đà Quận 5, lúc lên Chùa cúng Ba trước mấy hôm về lại Mỹ, đang đi, quen với những con đường đi bộ bên ấy, không mấp mô, hoặc có chỗ cao hơn thì được warning phải chú ý bước chân của bạn ( your step! ) Tui đã bước đi mà không nhìn dưới chân, cứ lo ngớp ngớp nhìn hai bên phố xá. Ngó qua phía hồ bơi và nhớ những kỷ niệm xưa chở các con tới học bơi. Hơn 20 năm rồi! Đã có nhiều khác lạ. Tui miên man lẩm cẩm của cái bệnh già nua ấy nên vấp chân trên cái mớp gồ ghề của những viên đá lát vĩa hè. Tui ngã sấp, nằm sóng soài trên những cái mớp gồ ghề ấy và đã nhanh chóng lồm cồm ngồi dậy rồi đứng lên với những vết trầy trên các ngón tay trước khi mọi người xúm lại hỏi han để giúp đỡ! Tui vốn thích cuộc sống không ồn ào và tui rất ngại làm phiền tới người khác. Ở Sài Gòn lúc đó cũng có các cháu gọi tui là O ruột, có cháu bên chồng, tui thương quý như con, có em học trò đã sát cánh bên Cô, chở đi thăm quý Thầy Cô cũ... Nhưng tui chọn cách đi một mình. Ngồi Grap và những khoảng đường đi bộ ngắn. Sau cái ngớp ngớp và bị vấp đó, tui nghĩ: điều gì sẽ xẩy ra nếu mình bị té nguy hiểm hơn? Tự nhiên thấy ớn ớn. Và tự hứa với mình cũng như một lời răn đe với mình: đừng tưởng còn có sức khoẻ là tung tăng đi đó đi đây một mình. Phải luôn biết lắng nghe cơ thể.
Khi những làn gió mang cái lạnh tràn về, nhìn những lá cây trong các chậu như cứng lại và nhỏ hơn bình thường của những ngày nắng ấm, dù có gió nhưng lá không thèm xạc xào lay động, tự nhiên lòng tui miên man với bao cảm xúc và một chút nhớ về tháng ngày qua.
Gió đã chuyển lạnh hơn và nhiệt độ cũng bắt đầu xuống. Mấy hôm nay buổi tối chừng 40 độ F. Tui đã quấn vào người mấy lớp áo. Tui vốn rất dở chịu lạnh nên hơi hạ nhiệt độ xíu là tui quấn khăn, thêm áo khi ra khỏi cửa. Còn ở trong nhà nhiệt độ auto, điều hoà nên cả nhà mặc bình thường thì tui cũng ít nhất một áo lạnh và áo cổ lọ hoặc có khăn quàng. Tui là người đơn giản nhưng khi mùa lạnh về, tui bỗng trở nên rườm rà, áo đơn , áo kép. Cảm giác mình đã già hình như càng ngày càng rõ rệt hơn. Đó không chỉ là cảm giác bâng quơ nói cho vui mà một sự cảm nhận có ý thức đàng hoàng. Ví dụ như hồi về VN chơi, quen cách sống đơn giản của mình nên hơi bị "dội" vì nhiều thứ. Quên đi vài "chi-tiết-lối -sống-văn-hoá" ở quê nhà và bạn bè thân quen nên có lúc bỗng thấy mình lạc lõng. Rồi buồn. Có khi sau những gặp gỡ vui vẻ, thân thương với học trò, bà con... Lúc tối về lại thấy nhớ các con các cháu của mình và không khí gia đình ấm áp. Mỗi một bước chân đi cũng phải cẩn thận, dè chừng. Sợ sàn nhà restroom chưa khô. Sợ bậc cấp chưa quen bước... Có khi chợt thấy mình đang lắng nghe cơ thể của mình có lên tiếng nhắc nhở gì không? Và thấy lo khi dám đi du lịch một mình xa quá! Chung quanh vẫn nước non nhà nhưng chỉ là nước non nhà! Hơn nữa mọi cái, mọi người đều đã khác! Hay không khác nhưng trong lòng mình thấy khác. Vậy thôi!
Có lần đi bộ ở đường Tản Đà Quận 5, lúc lên Chùa cúng Ba trước mấy hôm về lại Mỹ, đang đi, quen với những con đường đi bộ bên ấy, không mấp mô, hoặc có chỗ cao hơn thì được warning phải chú ý bước chân của bạn ( your step! ) Tui đã bước đi mà không nhìn dưới chân, cứ lo ngớp ngớp nhìn hai bên phố xá. Ngó qua phía hồ bơi và nhớ những kỷ niệm xưa chở các con tới học bơi. Hơn 20 năm rồi! Đã có nhiều khác lạ. Tui miên man lẩm cẩm của cái bệnh già nua ấy nên vấp chân trên cái mớp gồ ghề của những viên đá lát vĩa hè. Tui ngã sấp, nằm sóng soài trên những cái mớp gồ ghề ấy và đã nhanh chóng lồm cồm ngồi dậy rồi đứng lên với những vết trầy trên các ngón tay trước khi mọi người xúm lại hỏi han để giúp đỡ! Tui vốn thích cuộc sống không ồn ào và tui rất ngại làm phiền tới người khác. Ở Sài Gòn lúc đó cũng có các cháu gọi tui là O ruột, có cháu bên chồng, tui thương quý như con, có em học trò đã sát cánh bên Cô, chở đi thăm quý Thầy Cô cũ... Nhưng tui chọn cách đi một mình. Ngồi Grap và những khoảng đường đi bộ ngắn. Sau cái ngớp ngớp và bị vấp đó, tui nghĩ: điều gì sẽ xẩy ra nếu mình bị té nguy hiểm hơn? Tự nhiên thấy ớn ớn. Và tự hứa với mình cũng như một lời răn đe với mình: đừng tưởng còn có sức khoẻ là tung tăng đi đó đi đây một mình. Phải luôn biết lắng nghe cơ thể.
Khi những làn gió mang cái lạnh tràn về, nhìn những lá cây trong các chậu như cứng lại và nhỏ hơn bình thường của những ngày nắng ấm, dù có gió nhưng lá không thèm xạc xào lay động, tự nhiên lòng tui miên man với bao cảm xúc và một chút nhớ về tháng ngày qua.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)












