Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Mùa Xuân phía trước miên trường phía sau...

Thủy đã từng băn khoăn : Bọn mình gặp nhau giữa con đường của đời người. Nhưng ,phía trước có phải là mùa Xuân không Mai ? -Đúng là mùa Xuân đấy T ạ ! Giờ đây,đọc lại những dòng này,hình ảnh lớp học hiện
lên,lòng mình rộn ràng niềm vui .
"Đáng lẽ phảichừa giấy cho các đấng văn nhân khác viết nhưng sao T thấy thèm viết qua.Chắc tại ly cà phê ban tối,tại cơn giông ngoài trời,cái lạnh của gió đầy hơi nước nghe sao mà ớn quá.Với kỉ niệm,đôi khi người ta cũng thấy ... ớn ớn như vậy!
T ghi lại đây một ngày học trong rất nhiều ngày học để mai đây khi" tụi già" chúng mình phải bò lên cái bục cao cao trước bảng,tằng hắng lấy giọng,uốn lưỡi cả chục lần,quắc mắt(và các vị đàn ông con trai có khi còn phải vênh râu nữa),đập bàn(mà trong bụng trái tim cũng đập thình thình vì sợ...học trò).Chừng ấy chắc có khi,mình cũng muốn chạy tọt xuống cái chỗ khiêm tốn dưới kia,cái chỗ vừa có thể "nghe nghe ngóng ngóng"
vừa mộng ngoài cửa lớp-cũng chẳng ai cho !Nhất là nếu có vài "cụm "thanh tra thì.".kĩ sư "cũng muốn thành "cư sĩ" cho đời nhẹ tựa lông...gà!!hở Mai?
Sáng nay ,khí đồng chí Thầy làm một phùa "trễ giờ không bị phạt" T ôm giỏ(giỏ chứ không phải cặp-vì ngoài sách vở lỉnh kỉnh còn có cả...mo cơm!!) ngồi lại với " người vợ không bao giờ cưới"Thảo ở cuối  lớp...giả vờ cầm nhầm cái bàn của một đấng mày râu bên cạnh,giở tập ,lấy bút và sau đó...rì rầm và ngóng xuôi ngược...hết giờ.
Thuỷ ngóng gì Mai biết không?Ngóng tụi bạn của mình! Nhiều cái rất ngoài chương trình .Vui lắm.Thảo thì ngồi cạnh Thủy,hí hoáy ghi chép mà lại chép bài phiên âm của cao kiều Dĩnh.Dĩnh thì ngồi rờ râu,bặm môi,đôi mắt ngây thơ ngó phất phơ ngoài khung kính chớp chớp rồi cười ...hết sức vô tư!Xế bên kia thì bà bu Cẩm Vân của thằng Cún đang đọc bài báo"không đăng không trả lại"(mà còn kẹp vô sổ bìa đen của Thuần)vừa cười rinh rích,cười rung hai vai xương xẩu.Và Ngọc thì  hình như vừa "ngắm" đôi vai nhúc nhích ấy vừa..."khó hiểu"! Thuần thì đang cười ruồi cái gì đấy,Thủy không thấy.NhuMai với Tuyết thi...rì rầm gì nữa đấy,Thủy cũng không rõ...chỉ khí đồng chí Thầy nói về... cái gì liên hệ tới sự làm thơ ấy thì mới thấy Mai ...chịu khó ngó qua một chút "dung mạo của Thầy! Còn hai ông con trai Quang và Do thì dường như
suốt buổi học chờ một 'biến cố" xảy ra để ... giải lao tại chỗ.Cái biến cố ấy xảy ra thực khi một mảnh ghế buồn
tình rơi "coong" xuống đất! Quang và Do nhìn nhau...cười hể hả...nhìn nhau cũng đủ lãng quên ...Thầy!Còn
Thủy thì ư...ư cái điệu "vĩnh biệt".Cái điệu nhạc mà lúc giờ chơi Mai,Thảo,Bông và Thủy vừa nghiên cứu với
tí  bánh mì quốc doanh ấy.
Ôi,Mai !Chỉ có " học trò " mới có đủ thẩm quyền,đủ tư cách"không nghiêm túc" ấy chứ còn ra đời,đứng trên bục gỗ,Mai làm sao nếu học trò Mai cũng"thực tiễn " tại chỗ như vậy!
   Học trò !Không có quãng đời nào...thú vị hơn! Không còn bao ngày "bị" làm học trò..
   .Ôi!   Ai tai!   Thượng hưởng!...
                                                        16/6/76  NTT






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét