Hình như người xưa mượn câu ca dao:
Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng chan, vợ húp gật đầu khen ngon.
để nói về hình ảnh của một gia đình hạnh phúc, biết tìm ra giá trị
cuộc sống trong hoàn cảnh nghèo khó và đồng thuận vợ chồng. Bài học
đạo lí sâu sắc thiệt! Vậy mà đôi khi mình cũng xí xọn thêm thắt, ví
von cho nó có-tính-thực-tiễn đời thường, gần gũi và "hiện đại' hơn
chút xíu.
Râu tôm và ruột bầu như là hiện thân của hai-đứa-mình. Đó là những
nguyên-vật-liệu mà người ta thường không dùng tới (Nôm na là bỏ đi). Thế nhưng nhờ có sự nghèo khó mà nó đã được dùng để nấu món canh
quê cũng ngọt ngào, ăn được! Vì không có ruột bầu thì râu tôm cũng
bỏ đi và ngược lại. Nhưng hai thứ tưởng như không cần dùng đến đó
đã hợp tác và làm nên chuyện: Bát canh ngon của nhà nghèo hạnh phúc.
Đôi khi trên con đường đời qua nhiều đèo dốc, cần chút triết lí cho
vui, vơi bớt nhọc nhằn để còn miệt mài đi tiếp. Thời gian nhanh thật!
Mới ngày nào mà giờ đây đã trở thành lão ông, lão bà. Bao nhiêu năm
nay, lão bà lưng chưa còng nhưng tóc đã bạc và vai thì hơi bị oằn tí
xíu vì lo toan nhiều quá! Nỗi lo hiện nay là lão ông ngày càng có nhu
cầu bà quan tâm nhiều hơn. Rồi cứ quanh quẩn vô ra, đi đâu nửa tiếng
là bước thấp bước cao nhấp nhỏm lo chạy về. Cần bà nâng lên đỡ xuống
nhiều hơn (để cho ăn uống, thuốc men, chứ không phải nâng khăn đỡ túi,
. Cuộc đời con người ta như chu kì bốn mùa của một năm. Khi tuổi đời bước
quá mùa Thu thì đến mùa Đông lạnh lẽo. Đây là lúc người ta cần có nhau.
Lão bà biết điều đó nên dù có vất vả thật, lan huệ bên ngoài vẫn tươi
rói màu hoa! Chẳng vậy mà bạn bè từng xót ruột: Cuộc đời hành hạ bạn
như thế mà bạn vẫn còn cười được, thật khâm phục... Biết sao hơn! Người
ta nói có duyên phận với nhau là nhờ tu nhiều kiếp trước. Vậy thì tại
sao không lấy đó làm vui trong cái kiếp này! Hôm nọ có các chị ghé thăm
đã xúc động nói rằng nhờ có tâm hồn lạc quan em mới vượt qua hoàn cảnh.
Thấy các chị thương mình nhưng cũng nói đùa: Chị đừng cho là em lạc quan
một cách hồn-nhiên-như-Thị-Nở nhé. Lòng em luôn tìm thấy được niềm vui.
Mà vui thiệt đó chứ! Râu tôm và ruột bầu làm nên bát canh nhà nghèo no
lòng con trẻ. Nhờ thế mà các con khôn lớn trưởng thành, đem lại niềm vui
cho Cha Mẹ. Dù lão bà có vất vả một chút vì lão ông cũng được. Còn hạnh
phúc nào hơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét