Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

Tâm không và chân không.


ùƒù

Người bạn thân đi Đà-Nẵng về, nhắn tin bảo sinh nhật sáu mươi không vui chút nào. Giờ K. lại đau... Thú thật, hôm trước nghe bạn nói tuần sau đi Đà-Lạt và thưởng bé Nhi học giỏi, chuẩn bị  lên  lớp ba, mình  mừng trong bụng, bạn có niềm vui ngày sinh nhật đầu tuần đi chơi. Sao bây giờ lại đi Đà Nẵng về? Vậy là nghe Đà-Nẵng thành Đà-Lạt! Thôi đâu cũng được, chúc bạn có chuyến du lịch là tốt rồi, còn những gì không-vui-chút-nào như bạn nói thì đành vậy. Biết sao hơn! Nhưng mà không phải, bạn nói đi lễ ở Đà-Nẵng chứ không phải đi du lịch... Đúng là già rồi nên đôi tai nghễnh ngảng. Chả bù với hồi trẻ, hai đứa ngồi trước sân nhà, nghe bạn hát bài "Niệm khúc cuối", chỉ thầm thì thôi mà "lọt tai" đến bây giờ và vẫn chỉ thấy mình Vân hát bài này là hay nhất!..

Trưa Tết Đoan Ngọ trời bỗng dưng mưa. Mưa to làm cho mình không ngó thẳng vào Ông mặt trời đúng ngọ chớp chớp mắt được. Có những tập quán dân gian rất dễ thương ăn sâu trong tâm hồn từ thuở còn thơ bé đến giờ. Người ta bảo làm thế để cả năm không bị đỏ mắt. Năm nào cũng chớp mắt nhưng có năm dịch mắt đỏ thì cũng không tránh khỏi! Vậy mà không chớp được thì thấy thiếu thiếu... Hôm ấy, Mai Nguyễn gọi về giữa trưa, lúc mình đang bận chạy lên, chạy xuống chuẩn bị cúng mùng năm. Nên nhấc máy lên nghe giọng  thân thương quá mà chỉ nói được vài câu rồi xin lỗi. Mong bạn cảm thông trên quan điểm của hai đứa "thoang thoảng hương nhài..." nhé!

Sài-Gòn không còn cái nóng gay gắt nữa, lúc này mưa nắng thất thường. Mình cũng bị ảnh hưởng cái sự thất thường ấy. Bận ơi là bận nên cũng không nói chuyện được lâu với bạn bè. Có người đến chơi, hàn huyên dăm câu rồi cũng vội đi hoặc thấy mình lăng quăng quá nên cũng e ngại. Thế cũng được. Cả hai phía cùng nhẹ nhõm(!). Thôi thì chia sẻ với nhau ở đây vậy nhé...

Cho nên Tuyết đọc blog rồi chúc mình "một phút TÂM KHÔNG". Mong là lòng được thảnh thơi tí xíu như lời bạn chúc. Nhưng cuộc đời vốn dĩ không như ý! Làm sao mà tâm không được khi lòng luôn đầy ắp những nỗi niềm...

Dường  như  không  phải "tâm không" mà là "chân không", và mình đang bay trong đó Tuyết ơi!


ca bd



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét