Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Trăng vẫn chưa lên



Gắp vội thịt bò xào đậu que ra dĩa rồi cho vào máy xay sinh tố đã có sẵn cơm, canh. Bấm nút. Âm thanh rè rè, quen thuộc, không buồn, không vui. Bữa ăn tối của Ba - cách mình vẫn thường gọi Ba của các con - hôm nay hơi muộn, không được chuẩn bị trước từ chiều vì có khách.

Hồi chiều, đang đinh xuống bếp nấu ăn cho Ba rồi đi yoga nhưng Chú Thím Thu qua chơi. Dù ở cách nhà chừng 15 phút đi bộ nhưng từ hôm mùng một Tết đến giờ Chú Thím mới qua thăm ông anh ruột, không lẽ mình cứ lo việc của mình theo thời khóa biểu thì coi sao được! Cho nên vui câu chuyện và chúc mừng khi Chú Thím báo tin vui mươi ngày nữa cả hai đi du lịch bên Mỹ, định ở lại với con gái sinh cháu ngoại sáu tháng mới về, rồi lại đi tiếp. Vì ham chuyện và cả nễ (chứ không phải vì 2 tờ giấy bạc một trăm đồng Thím tặng Bác trai ăn quà!) nên gác lại việc nấu ăn và ngồi chơi tiếp khách. Khi Chú Thím về thì đã quá giờ yoga nửa tiếng. Dù vậy, mình vẫn ba chân bốn cằng - thiếu đường vượt đèn đỏ! - đến Tinh Võ. Ai cũng ngạc nhiên thấy đi trễ quá trời vậy. Hối hả và âm thầm khởi động trong khi mọi người đã qua hàng loạt thao tác, qua luôn cái khoản ngồi thiền, đang ở tư thế nằm tập và thở. Chỉ một mình đứng tập, bỗng dưng có cảm giác chơ vơ và đơn độc! Hít... thở..., mạnh mẽ lên, tập trung nào!... Cuối cùng, bỏ qua những phút thư giãn và thiền, cũng đuổi theo kịp với lớp. Ô hô! Đốt giai đoạn để kịp với người ta! Trong cuộc đời cũng có những giai đoạn được đốt để mau tới đich như thế!?


Lo cho Ba cơm nước,  thuốc men xong, lên sân thượng. Cái khoảng không gian có phần khiêm tốn để đến với đời sống tâm linh thật thú vị. Thoảng hương hoa lys trên bàn thờ Phật và bàn thờ Ông Bà, thơm mùi nhang bắc hôm rằm tháng giêng Cẩm Vân cho vẫn còn để dành, hương nguyệt quế (thường nở khỏang rằm và mùng một) ngoài sân... làm cho lòng mình dịu lại. Ờ, lăng quăng suốt ngày, đôi phút thảnh thơi hiếm hoi thiệt là quý, để mình nghĩ tới bao nhiêu chuyện trên đời.... Người ta nói cuộc sống ngày nay nhanh quá làm cho nhiều người dễ trở thành vô cảm. Sao mình lại thấy khác, nhạy cảm hơn đó chớ! Chút xíu gì đó cũng làm cho mình thấy tổn thương, chạnh lòng, buồn,vui, hờn giận một cách dễ dàng... Trước một cảnh huống của ai đó cũng có thể làm mình khóc không kìm được. Hay tại mình đã thuộc về người-của-thế-kỉ-trước nên mới vậy?


Đêm cuối tháng tư âm lịch, bầu trời trong. Biết là không có trăng vào những đêm này, nhưng sao vẫn cố tìm trong khoảng không gian ấy vầng sáng thân thương...

ef


1 nhận xét:

  1. Chúc Chị một phút "TÂM KHÔNG",
    Nhẹ nhàng, thanh tịnh, cõi lòng thênh thang...

    Trả lờiXóa