Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

Cho chom hom





Cách đây mấy năm, vào dịp xuân về, mình đọc được trên một tờ báo bài viết về một chợ chòm hõm dễ thương ở Houston. Cảm giác đầu tiên là thấy thân thiết giữa những người Việt xa quê với sinh hoạt quen thuộc đã in thành nếp trong tâm hồn của mỗi người mà có dịp là người ta khơi dậy thành hơi ấm...cộng thêm với cuộc sống văn minh, vật chất đủ đầy nên sự thể hiện tình cảm nó càng thêm...lịch sự.


Chợ chỉ họp mỗi tuần một lần vào ngày chủ nhật. Những người ở gần khu này lái xe mang những sản phẩm trồng ở vườn nhà ra bán. Trước đây có thể chỉ gồm những người bán sản phẩm vườn nhà như vài nải chuối, mớ rau ngót, rau dền, vài trái mướp ngọt, mấy bó hẹ...vừa là trao đổi mua bán cho vui vừa là để gặp gỡ chuyện trò cho đỡ nhớ quê nhà. Nhưng giờ đây "chợ" có vẻ "qui mô" hơn. Ngoài rau quả còn có cả hải sản cá, tôm, mực... Ở đây mùa nào thức nấy, có cả rau đay màu đỏ, màu xanh, rau diếp cá, húng cây, húng lũi, đậu đũa, bí, bầu, dưa gang bỡ sọc vàng...cả một quê hương thu nhỏ! Hình như ở đây người ta quen mặt nhau hết nên hôm mình mới ra chợ lần đầu với Anh Chị, bà bán rau muống nhìn,rồi cười hỏi mới qua hả? Mình cũng nhìn lại cười rồi hỏi sao chị biết hay vậy? Trong bụng mình nghĩ chắc là tại cái vẻ lớ ngớ của mình nên người ta dễ nhận ra. Bà ấy tủm tỉm bảo biết chớ! Sau này có đôi lần nhà không ghé chợ hoặc mình không đi theo. Thế là lần sau thế nào cũng được hỏi thăm. Thì ra, ở đây người ta quen mặt nhau đến vậy! Như hôm chủ nhật vừa rồi đang lom khom chụp mấy tấm hình, Ông bán tôm và bà bán rau lang hỏi sao lâu nay tui không thấy bà đi chợ? Thiệt là vui và ấm lòng khi nghe âm vang giọng nói thân quen của cả ba miền đất nước mình ở một nơi chốn tưởng chừng như xa lạ lắm!


Chợ chòm hõm bên lề đường đối diện nhà thờ. Người ta lái xe hơi đi chợ, có những chiếc xe hơi bình thường, có những chiếc xe đời mới...Có người sáng sớm đi lễ nhà thờ, xong lễ nhân tiện ghé mua rau, chuyện trò một lúc rồi về, cũng có người không đi lễ và nhà cũng hơi xa nơi đây chút nhưng mỗi tuần cũng đến chợ này vào sáng chủ nhật đơn giản chỉ để mua mớ rau, chuyện trò cười nói hả hê để được nghe và được nói đúng và đầy đủ ngữ điệu tiếng mẹ đẻ của mình! Cũng có tiếng trả giá dù không nói thách (nói sao bán vậy người ơi!) rồi cũng trả tiền đúng giá người bán nói ra, đôi khi được bán rẻ hơn chút vì cảm tình, quen biết với nhau.


Chợ gợi cho mình nhớ rất nhiều những khu chợ lề đường ở quê nhà từ lúc lập gia đình, biết tất tả ngược xuôi, chân thấp chân cao sau mỗi giờ tan trường dạy học, ghé lại bên đường mua vội mớ rau...

Thương những ngày tháng cũ...Và...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét