Thứ Năm, 15 tháng 9, 2022

TRÁI TIM NGƯỜI GIÀ

Thật khó giải thích được cảm xúc của người già khi thấy lòng mình trống trải một cách lạ kỳ. Và có khi lại bồn chồn nhung nhớ. Nhớ thiệt là nhớ. Tui đi ra đi vô, nhìn góc này, ngó góc khác. Vô phòng này rồi lại chạy qua phòng kia. Tui mở tủ lạnh, ngó các món đồ ăn đã làm rồi và cả mấy thứ chưa nấu..Nhìn vô đống trái cây. Qua bàn ăn lại thấy chỗ trống trên chiếc ghế chúng nó ngồi trong tuần lễ về nhà... Nhớ ơi là nhớ... Mèn, lâu nay quên mất cảm xúc này vì chúng nó đi học, di lam xa, có khi đi chơi thì tụ họp đâu đó, lúc về ai cũng về. Lần này chúng nó qua được một tuần rồi phải về lại Canada để con nhỏ học tiếp cho xong cái Software Engineer. Nó thuộc những đứa sơ đồ ngày sinh có nhiều con số 9, theo nhân số học thì là đứa có nhiều ước mơ, theo đuổi nhiều ước mơ trong cuộc sống. Vậy nên đã học Electrical Technology Engineer, ra trường đi làm 5 năm rồi, còn muốn học thêm cái software này nữa. Con cái có chí thì mừng nhưng cũng thương nó quá! Còn thằng nhỏ cũng theo con bé về thăm nhà. Chúng nó đã cùng nhau về thăm nhà nhiều lần rồi. Nhưng lần này thằng nhỏ bị đau lưng, do bưng cái thùng gì nặng hôm hè chúng nó đi camping ở bên đó. Thấy chúng nó thương yêu và lo lắng cho nhau, tui cũng xúc động. Vừa thương con mình, vừa thương con người ta. Vậy rồi đâm ra bâng khuâng, bồn chồn, lo lắng đủ thứ trên đời! Con bé ở bên đó, gia đình họ cũng rất quý yêu và chăm lo cho nó.
Tui thiệt là người...khó hiểu và trái tim càng già càng mềm nhũn! Hôm kia, ngồi theo dõi từng chặng đường chúng nó về. Text hỏi mấy thứ thuốc men đem theo ok không. Ok. Vậy mà không chịu đem theo nhiều hơn xíu và nhiều thứ khác nữa, ví dụ như bánh Trung thu, biểu đem hai cái cũng nhăn nhó, Mẹ nhét cho 1 cái cùng với bịch nhỏ xíu mấy thứ hạt để ăn cho khỏi buồn miệng lúc đợi máy bay. Chị nó biểu đem mấy thứ thuốc uống và cái đai đeo lưng cho đỡ mỏi cũng không muốn lấy. Vậy mà tối hôm đó text cho gia đình biểu mọi người ra ngắm trăng, trăng đêm nay cực tròn và sáng. Tui biết nó đang ngắm trăng bên đó để nhớ bên này, để thấy cùng một vầng trăng, vẫn rất gần. Hôm sau tui tâm sự với nó : đêm qua Mẹ thấy trống trải trong lòng, nhớ tụi con .v..v..thì nó la tui là yếu đuối quá, mạnh mẽ lên! Hihi. Tui cũng nghe theo lời nó. Mà thương nó quá nè! Chủ nhật tui đi Chùa, Sư Cô nói khi tui vừa lạy Đức Quan Âm, đi vô phía nhà bếp: Hạnh phúc hí! Sư Cô nói vậy vì bữa trước Chị Em chúng nó có ghé Chùa thăm Sư Cô và thắp hương cho Ba, Ông Bà Nội Ngoại thờ ở Chùa... Tui lại mở bầu tâm sự nhớ nhung và bị Cô la: Nhớ gì! Hihi.
Thời xa xưa, và cả ngày nay ở những nơi nhiều đất đai, người già thích con cái quây quần, anh em con cháu sống gần nhau, có lẽ họ đều đã trải nghiệm từ đời này sang đời khác, trái tim người già rất dễ yếu đuối, luôn cần những tình cảm nồng nàn ấm áp của cháu con. Tui cũng vậy. Thời nay có nhiều thú vui tiêu khiển thời gian của người già, tui có thể ngồi liên tục không dưới 2 giờ trước computer, tui có thể lanh quanh ngoài vườn suốt buổi sáng cho đến khi nắng lên, tui có thể ngồi nhìn mây bay, gió thổi từ mái hiên sau suốt cả buổi chiều, hoặc tui đi bộ cả tiếng và trì niệm Chú Đại Bi.v.v... Thế nhưng sau những khoảnh khắc ấy là tâm hồn tui trống trải lạ kỳ! Nhất là những dịp gặp gỡ con cái rồi chúng nó đi làm, đi học. Thế mới biết, trái tim già của tui cũng thiệt là mềm yếu và đỏng đảnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét