Thứ Tư, 7 tháng 12, 2022

THU MUỘN

Những ngày đầu tháng 12 đang là tháng cuối mùa Thu ở Mỹ. Lúc này, rất nhiều nơi, hình như là hầu hết các tiểu bang ở đất nuớc này đều ít nhiều vào mùa lạnh. Có nơi như phía Bắc, cả đông và Tây đều có tuyết trắng phủ dày. Phía Nam đỡ hơn chút, nghĩa là không lạnh thường xuyên và chưa có tuyết. Hai tuần truớc trời lạnh. Nhưng rồi tuần này trời bỗng dưng ấm hẳn lên. Buổi sáng có chút suơng mù và có nắng gián đoạn trong ngày. Tui đi bộ rất thú vị khi nắng trải tên đường có lá vàng rơi. Mỗi ngày, tui nhìn cây hai bên đường từ từ thay đổi mau lá. Có khi sao thấy lâu chuyển sang màu vàng quá! Rồi lại có khi sao thấy lá mau chuyển sang màu úa khô quá! Tiếc ngẩn ngơ vì có mấy cây hôm truớc màu đỏ đẹp, chỉ hai hôm sau thôi là úa khô rụng tả tơi bay xào xạc trên đuờng.
Mỗi ngày, tui có thời gian để đi bộ chừng hơn tiếng, ung dung trì niệm 21 biến Chú Đại Bi. Dư thêm một quảng ngắn đứng nhìn mây xám hay trời xanh mây trắng phản chiếu trên mặt hồ. Nghĩ đủ thư chuyện trên đời. Và cứ mỗi lần chợt có ý tuởng sẽ viết những gì đã nghĩ đó. Nhưng rồi về nhà ríu rít với cháu con. Hoặc buổi tối, buổi trưa rảnh rang thì nhiều thứ trên computer lôi cuốn, nhiều thứ nhắc làm các món ăn hấp dẫn, nhiều mối quan hệ cần liên lạc, nhiều tin nhắn và cuộc gọi rác cần phải clear.v.v. Vậy thôi, biết bao ý tưởng muốn viết đã không hề nhớ tới nữa. Hihi. Rồi lại có lúc muốn viết cho mấy anh chị già bên Ngoại những kỷ niệm ngọt ngào thời thơ ấu, lại muốn kể cho các cháu đang bắt đầu già đã có một thời tuổi thơ ở với O Mai về những tháng năm bận rộn ấy, nhưng vẫn chưa viết được. Đầu óc người già này cũng có phần hơi bận rộn vì cân phân nên viết cái nào trước, cái nào sau! Có khi lại muốn viết về những ngưòi bạn già cứ hoài trăn trở, đôi khi có những giọt-nước-mắt-chảy- ngang và không chịu vứt đi những tiếng thở dài, muốn nói với bạn hãy thở ngắn hơn, nhịp nhàng vui vẻ hơn, nụ cưòi hãy cứ luôn toả nắng như xưa... Nhưng rồi thiệt là khó khi nói ra lời ấy. Bèn thôi, Quan niệm của mỗi ngưòi. Biết sao giờ!
Cũng có khi ngồi chơi với cỏ cây và thầm thì lời oponopono. Nói cho đã một hồi, bỗng dưng chợt có ý tuởng viết gì đó về những mối tình thuở thanh xuân! Haha. ( Để sau này cháu tui biết Tiếng Việt, nó tìm hiểu về tình sử của Bà Ngoại nó! Bây giờ mà nó đã hỏi truờng Mẹ nó, Dì nó học hồi xưa, trường bà Ngoại nó dạy hồi xưa để google! ) Lan man chút xíu cho vui. Hôm nay trời nắng nhẹ. Tui tuốt lá cây đào. Là một cách giúp cho nó ra hoa theo ý muốn của mình như ngày xưa thường tuốt lá cây mai trên sân thuợng mỗi dịp sắp Rằm tháng Chạp. Cây đào trong vườn nhà con gái thường ra hoa vào dịp tháng 3, tức là đúng dịp Xuân về của bên này. Hôm truớc đi chùa nghe Sư Cô nói phải tuốt lá, tui mới ớ ra. Hèn chi trước nay, hoa đào ở Chùa luôn nở đúng vào dịp Tết âm lịch ( Lunar New Year).
Hôm nay viết vài dòng về cảm xúc trước những hình ảnh lá vàng hôm truớc đuợc chiêm ngưỡng và chụp lai, Đáng ra phải up lên từ hôm trước mới đúng thời điểm. Nhưng thôi kệ, muộn xíu cũng đuợc, may mà có chụp để lưu lại khoảnh khắc đó, giờ đã vào những ngày thu muộn, lá đã thay màu và trên cây còn thưa thớt. Hãy cứ thấy rằng khoảnh khắc nào cũng đáng quý!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét