Thời gian trôi qua thật nhanh. Không chỉ như
dòng chảy mà là dòng cuồn cuộn chảy. Mới về
VN chơi, qua hôm tháng 9. Mới lên Aspenhighland
Colorado chơi giữa tháng 10. Thoắt cái
giờ đang giữa tháng 11. Đó là chỉ mới mùa Thu
đang qua. Còn biết bao năm tháng cũng đã trôi
qua, nhanh như những cái chớp mắt!
Gió đã chuyển lạnh hơn và nhiệt độ cũng bắt đầu
xuống. Mấy hôm nay buổi tối chừng 40 độ F. Tui
đã quấn vào người mấy lớp áo. Tui vốn rất dở chịu
lạnh nên hơi hạ nhiệt độ xíu là tui quấn khăn,
thêm áo khi ra khỏi cửa. Còn ở trong nhà nhiệt
độ auto, điều hoà nên cả nhà mặc bình thường
thì tui cũng ít nhất một áo lạnh và áo cổ lọ hoặc
có khăn quàng. Tui là người đơn giản nhưng khi mùa
lạnh về, tui bỗng trở nên rườm rà, áo đơn , áo kép.
Cảm giác mình đã già hình như càng ngày càng rõ rệt
hơn. Đó không chỉ là cảm giác bâng quơ nói cho vui
mà một sự cảm nhận có ý thức đàng hoàng. Ví dụ như
hồi về VN chơi, quen cách sống đơn giản của mình nên
hơi bị "dội" vì nhiều thứ. Quên đi vài "chi-tiết-lối
-sống-văn-hoá" ở quê nhà và bạn bè thân quen nên có
lúc bỗng thấy mình lạc lõng. Rồi buồn. Có khi sau những
gặp gỡ vui vẻ, thân thương với học trò, bà con... Lúc
tối về lại thấy nhớ các con các cháu của mình và không
khí gia đình ấm áp. Mỗi một bước chân đi cũng phải cẩn
thận, dè chừng. Sợ sàn nhà restroom chưa khô. Sợ bậc
cấp chưa quen bước... Có khi chợt thấy mình đang lắng
nghe cơ thể của mình có lên tiếng nhắc nhở gì không?
Và thấy lo khi dám đi du lịch một mình xa quá! Chung
quanh vẫn nước non nhà nhưng chỉ là nước non nhà! Hơn
nữa mọi cái, mọi người đều đã khác! Hay không khác nhưng
trong lòng mình thấy khác. Vậy thôi!
Có lần đi bộ ở đường Tản Đà Quận 5, lúc lên Chùa cúng Ba
trước mấy hôm về lại Mỹ, đang đi, quen với những con đường
đi bộ bên ấy, không mấp mô, hoặc có chỗ cao hơn thì được
warning phải chú ý bước chân của bạn ( your step! ) Tui
đã bước đi mà không nhìn dưới chân, cứ lo ngớp ngớp nhìn
hai bên phố xá. Ngó qua phía hồ bơi và nhớ những kỷ niệm
xưa chở các con tới học bơi. Hơn 20 năm rồi! Đã có nhiều
khác lạ. Tui miên man lẩm cẩm của cái bệnh già nua ấy nên
vấp chân trên cái mớp gồ ghề của những viên đá lát vĩa hè.
Tui ngã sấp, nằm sóng soài trên những cái mớp gồ ghề ấy và
đã nhanh chóng lồm cồm ngồi dậy rồi đứng lên với những vết
trầy trên các ngón tay trước khi mọi người xúm lại hỏi han
để giúp đỡ! Tui vốn thích cuộc sống không ồn ào và tui rất
ngại làm phiền tới người khác. Ở Sài Gòn lúc đó cũng có các
cháu gọi tui là O ruột, có cháu bên chồng, tui thương quý
như con, có em học trò đã sát cánh bên Cô, chở đi thăm quý
Thầy Cô cũ... Nhưng tui chọn cách đi một mình. Ngồi Grap
và những khoảng đường đi bộ ngắn. Sau cái ngớp ngớp và bị
vấp đó, tui nghĩ: điều gì sẽ xẩy ra nếu mình bị té nguy hiểm
hơn? Tự nhiên thấy ớn ớn. Và tự hứa với mình cũng như một
lời răn đe với mình: đừng tưởng còn có sức khoẻ là tung tăng
đi đó đi đây một mình. Phải luôn biết lắng nghe cơ thể.
Khi những làn gió mang cái lạnh tràn về, nhìn những lá cây
trong các chậu như cứng lại và nhỏ hơn bình thường của những
ngày nắng ấm, dù có gió nhưng lá không thèm xạc xào lay động,
tự nhiên lòng tui miên man với bao cảm xúc và một chút nhớ về
tháng ngày qua.
Thứ Ba, 11 tháng 11, 2025
Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025
Thu Colorado
Cám ơn các con đã dắt Mẹ đi chơi. Kỳ nghỉ mùa Thu
của gia đình ở cao nguyên Colorado thật là thú vị.
Thời tiết ở đây dễ chịu và không khí trong lành. Ban ngày khoảng 50 đến 60 độ F, còn ban đêm từ 30 đến 40 độ F. Mùa Thu trải dài trên những thung lũng cây Aspen lá vàng dịu nhẹ. Mình đã đi qua vùng Aspen highland, theo trail đi bộ trong rừng, nơi có đỉnh Madhood Bells cao hơn 14.000 Fts ( hình như đây là một trong những đỉnh núi, một phần của dãy Rocky chạy dài từ BC của Canada qua.) Mình đã trải nghiệm chinh phục Top Mountain ở Glen wood, với độ cao 7.100 Fts...bằng cáp treo (hihi), đã cùng chiêm ngưỡng hang động thạch nhũ sâu dưới lòng núi không biết mấy tầng bậc mà đi xuống thì hào hứng, nhưng khi lên thì Tú phải đứng lại đợi Mẹ qua nhiều chỗ dừng chân. Cả nhà đã có một ngày tha hồ vui chơi, ngâm mình trong Hot Spring, dòng suối nước nóng được khám phá từ năm 1888, dẫn về những big pools ngoài trời trong khu du lịch...Trên những chặng đường đi hay view được ngắm từ ban-công khách sạn Lime Light, Snowmass mùa Thu dịu dàng, quyến rủ ánh nhìn. Không thể thu lại bằng vài tấm hình trong điện thoại mà phải chiêm ngưỡng bằng cảnh thực mới đủ cảm giác "say" cái vẻ đẹp này.
Ơi, cái sắc vàng của lá mùa Thu đã gợi trong lòng Mẹ Già biết bao hoài niệm về một thời đã xa, từ thế kỷ trước, những-tà-áo-lụa-vàng-nhốt-gió của bạn bè Mẹ ( cô Vân, cô Hiển, cô Nhung, cô Hải.v.v... ) ở giảng đương ĐH Văn Khoa hay vuông cỏ xanh sân trường Sư Phạm! Sắc vàng mùa Thu vẫn luôn làm cho lòng người dễ dàng xao xuyến.
Cảm ơn các con và chuyến đi chơi vui vẻ. Love you all
Thời tiết ở đây dễ chịu và không khí trong lành. Ban ngày khoảng 50 đến 60 độ F, còn ban đêm từ 30 đến 40 độ F. Mùa Thu trải dài trên những thung lũng cây Aspen lá vàng dịu nhẹ. Mình đã đi qua vùng Aspen highland, theo trail đi bộ trong rừng, nơi có đỉnh Madhood Bells cao hơn 14.000 Fts ( hình như đây là một trong những đỉnh núi, một phần của dãy Rocky chạy dài từ BC của Canada qua.) Mình đã trải nghiệm chinh phục Top Mountain ở Glen wood, với độ cao 7.100 Fts...bằng cáp treo (hihi), đã cùng chiêm ngưỡng hang động thạch nhũ sâu dưới lòng núi không biết mấy tầng bậc mà đi xuống thì hào hứng, nhưng khi lên thì Tú phải đứng lại đợi Mẹ qua nhiều chỗ dừng chân. Cả nhà đã có một ngày tha hồ vui chơi, ngâm mình trong Hot Spring, dòng suối nước nóng được khám phá từ năm 1888, dẫn về những big pools ngoài trời trong khu du lịch...Trên những chặng đường đi hay view được ngắm từ ban-công khách sạn Lime Light, Snowmass mùa Thu dịu dàng, quyến rủ ánh nhìn. Không thể thu lại bằng vài tấm hình trong điện thoại mà phải chiêm ngưỡng bằng cảnh thực mới đủ cảm giác "say" cái vẻ đẹp này.
Ơi, cái sắc vàng của lá mùa Thu đã gợi trong lòng Mẹ Già biết bao hoài niệm về một thời đã xa, từ thế kỷ trước, những-tà-áo-lụa-vàng-nhốt-gió của bạn bè Mẹ ( cô Vân, cô Hiển, cô Nhung, cô Hải.v.v... ) ở giảng đương ĐH Văn Khoa hay vuông cỏ xanh sân trường Sư Phạm! Sắc vàng mùa Thu vẫn luôn làm cho lòng người dễ dàng xao xuyến.
Cảm ơn các con và chuyến đi chơi vui vẻ. Love you all
Thứ Tư, 1 tháng 10, 2025
Hình ảnh đẹp trưòng TNSP
Hình ảnh đẹp trưòng TNSP.
Hồi tháng sáu, nhóm cựu hs TNSP khoá 86-90 làm sinh nhật, tui gửi bài thơ cho tụi nó. Tìm hoài tấm hình đẹp của trường TNSP mà không có. Tui nhớ có những tấm hình đẹp của Hà Văn chụp hồi đó. Bèn text cho Hà Văn xin.
Đó là những tấm hình trường cũ, lúc chưa xây. Những hàng cây xanh mướt. Mấy gốc phượng chớm hè đang hé nở những nụ hoa tươi thắm xen giứ những cành lá mượt mà, lao xao trong làn gió nhẹ. Biết bao kỷ niệm thời dạy học hiện về qua những tấm hình, sống động.
Hôm nay, tui muốn clean up điện thoại, một số hình sẽ bị xoá đi. Một số khác đã add thành các album cho dễ tìm. Tui lại sợ mất những tấm hình đẹp và quý của một thời xa xưa, không bao giờ tìm lại được. Tui ghi lại đây, vào bài viết này để có thể tìm khi nào cần tới. Dẫu biết mọi thứ rồi cũng sẽ đến lúc không tồn tại giữa cuộc đời này . Nhưng kệ, giữ lại những gì mình còn thích, còn quý.
Hồi tháng sáu, nhóm cựu hs TNSP khoá 86-90 làm sinh nhật, tui gửi bài thơ cho tụi nó. Tìm hoài tấm hình đẹp của trường TNSP mà không có. Tui nhớ có những tấm hình đẹp của Hà Văn chụp hồi đó. Bèn text cho Hà Văn xin.
Đó là những tấm hình trường cũ, lúc chưa xây. Những hàng cây xanh mướt. Mấy gốc phượng chớm hè đang hé nở những nụ hoa tươi thắm xen giứ những cành lá mượt mà, lao xao trong làn gió nhẹ. Biết bao kỷ niệm thời dạy học hiện về qua những tấm hình, sống động.
Hôm nay, tui muốn clean up điện thoại, một số hình sẽ bị xoá đi. Một số khác đã add thành các album cho dễ tìm. Tui lại sợ mất những tấm hình đẹp và quý của một thời xa xưa, không bao giờ tìm lại được. Tui ghi lại đây, vào bài viết này để có thể tìm khi nào cần tới. Dẫu biết mọi thứ rồi cũng sẽ đến lúc không tồn tại giữa cuộc đời này . Nhưng kệ, giữ lại những gì mình còn thích, còn quý.
Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2025
Mai Truc
Khi em gọi cho Cô, em nói: Dạ, con là Mai Trúc,
học với Cô năm 12 tuổi. Giờ con 50. Ký ức về
những ngày ấy hiện lên trong Cô, sống động.
Cô học trò tóc cắt ngang kiểu " bum bê ", lớp
trưởng N1, thông minh, bản lĩnh, kiểu bản lĩnh
cứng rắn của một lớp trưởng có uy, "điều khiển"
một lớp có nhiều bạn nam hơi-năng-động! Cô dạy
lớp Sáu N1 từ tháng 11/1986. Khi các em lên lớp
Bảy thì Cô không dạy vì có em bé đầu lòng. Vào
một buổi chiều cuối tháng 9 như khoảng thời gian
hôm nay, lớp trưởng Bảy N1 đến thăm Cô sau giờ
tan học với tư cách cá nhân, xách theo bịch đường,
hộp sữa. Em ngồi với Cô một lát, nhìn ngắm em bé
và kể vài chuyện về lớp cho Cô vui...
Mấy chục năm trôi qua (gần 40 năm). Em giờ là bà mẹ của 2 chàng trai đang trưởng thành và bé gái vào lớp Chín. Là vợ hiền dâu thảo của một gia đình nghiêng nhiều về truyền thống, rất-thuần-Huế, dù xuất thân gốc miền Tây và được sinh ra lớn lên ở Sài Gòn, dân chuyên Toán Lê Hồng Phong, gặp một nửa của mình cũng từ cái nôi tri thức ấy, em rất vui và tự tin kể với Cô về ứng xử lễ nghĩa, hiếu thảo với Ông Bà Nội của các cháu, về sự chu toàn từng chi tiết tỉ mỉ bày biện trên mâm cúng truyền thống của quê chồng... Lâu lắm Cô Trò mới gặp nhau, dù đôi khi có chào hỏi thoáng qua trên fb. Bao nhiêu chuyện em kể cho Cô nghe. Rất thú vị và cũng tràn ngập thương yêu. Có lúc Cô thấy mắt em long lanh ướt, Cô vui vì có chút đồng cảm và biết em hạnh phúc. Mình ngồi bên nhau hơn 4 tiếng nhưng dường như vẫn chưa nói hết những điều muốn nói. May mà em là người nhà của Boss nhỏ, Boss lớn nên các bạn nhân viên của nhà hàng vẫn rất ân cần, nếu không chắc đã được tế nhị mời về . Hihi. Về nhà mới nhớ mình vẫn chưa có một tấm hình. Cô mượn hình cây mai cây trúc trên Internet để ghi lại kỷ niệm dễ thương này. Chúc vợ chồng em và các cháu luôn tròn đầy hạnh phúc, mạnh khoẻ, thành công nhé! Rất thương.
Mấy chục năm trôi qua (gần 40 năm). Em giờ là bà mẹ của 2 chàng trai đang trưởng thành và bé gái vào lớp Chín. Là vợ hiền dâu thảo của một gia đình nghiêng nhiều về truyền thống, rất-thuần-Huế, dù xuất thân gốc miền Tây và được sinh ra lớn lên ở Sài Gòn, dân chuyên Toán Lê Hồng Phong, gặp một nửa của mình cũng từ cái nôi tri thức ấy, em rất vui và tự tin kể với Cô về ứng xử lễ nghĩa, hiếu thảo với Ông Bà Nội của các cháu, về sự chu toàn từng chi tiết tỉ mỉ bày biện trên mâm cúng truyền thống của quê chồng... Lâu lắm Cô Trò mới gặp nhau, dù đôi khi có chào hỏi thoáng qua trên fb. Bao nhiêu chuyện em kể cho Cô nghe. Rất thú vị và cũng tràn ngập thương yêu. Có lúc Cô thấy mắt em long lanh ướt, Cô vui vì có chút đồng cảm và biết em hạnh phúc. Mình ngồi bên nhau hơn 4 tiếng nhưng dường như vẫn chưa nói hết những điều muốn nói. May mà em là người nhà của Boss nhỏ, Boss lớn nên các bạn nhân viên của nhà hàng vẫn rất ân cần, nếu không chắc đã được tế nhị mời về . Hihi. Về nhà mới nhớ mình vẫn chưa có một tấm hình. Cô mượn hình cây mai cây trúc trên Internet để ghi lại kỷ niệm dễ thương này. Chúc vợ chồng em và các cháu luôn tròn đầy hạnh phúc, mạnh khoẻ, thành công nhé! Rất thương.
Thứ Tư, 27 tháng 8, 2025
Trèo lên cây bưởi
Hôm trước có hai cuộc điện thoại của hai
người ở gần bên. Một của chị Hiền xứ Huệ
ở gần bên nách, cách khoảng 20 phút đi bộ.
Và một của bạn Hồng Nhung,cũng gần nhau
thôi, cách khoảng 30 phút lái xe.
Chị Hiền nói em thích ăn bí đao, bạc hà và mướp đắng không? Chiều Anh Chị đem qua nhe Tui phải giải thích một hồi để không nhận bí đao vì nhà tui có rất nhiều. Loại này lại có thể để lâu, dùng tươi quanh năm cho tới mùa trái năm sau. Cũng có thể phơi khô cất tủ đá, nấu nước sâm bí đao với mía lau (thỉnh thoảng ai đó cho mía tươi hoặc mua mía lau, cỏ tranh sấy khô nhập từ VN qua.) la hán quả sấy khô, hạt kỷ tử... uống rất ngon và mát, cả nhà đều rất thích nhất là mùa nắng này. Tui hẹn với Anh Chị sáng mai đi bộ ghé vô lấy đem về luôn. Và tui đã y hẹn. Được thưởng ngoạn khu vườn nhỏ nhỏ mà đủ thứ trên đời, từ hoa cỏ bonsai cho tới mía, chanh cà chua, mướp đắng, thanh long, hoa quỳnh..v. .v. Tui mê. Và ngồi chơi gần tiếng, Chị đòi chở tui về, sợ xách nặng. Tui từ chối và có cớ để khỏi xách nặng, tui bèn năn nỉ không lấy bạc hà. Mà thực lòng là nhà tui chỉ ăn lúc nấu canh chua nhưng có bác Bảy là cha của bạn con rễ tui thường cho cả bó, đôi khi tui ướp chua, tự kho cá, tự ăn. Ngán. Nên xin phép từ chối. Rồi xách túi mướp đắng (tức khổ qua) tươi non, mượt mà đi bộ thong thả về ( sau khi đã dùng dằng ở cửa với Chị về cái việc không cho Chị chở về và cứ làm như lâu lắm mới gặp (mà lâu thiệt!), nói chuyện hoài không dứt !Tui đi về trong ánh nắng ban trưa. Buổi sáng hôm nay, việc đi bộ của tui có bị thu ngắn lại.
Cuộc điện thoại thứ hai là của bạn Nhung lúc xế trưa. Lâu quá không gặp, cũng không liên lạc trực tiếp với nhau, ngoại trừ hồi tháng mười hai năm ngoái trên fb khi bạn ấy về VN , đã chụp và gửi hình với Dz Vân cho tui. Rồi tháng 3, khi bạn ấy từ VN về lại đây. Có đọc thấy bạn ấy muốn lần tiếp theo rủ mấy đứa tui cùng về chung chơi. Ý kiến hay đó chớ! Nhưng hơn nửa năm nay không nghe nhắc gì về plan ấy . Tui cũng đã có chuyến đi chơi vào cuối tháng 8 này với mấy bạn trong Chùa với Sư Cô. Hai đứa nói chuyện trên trời dưới đất một hồi cho đến khi trời chuyển mưa, tui phải ra lấy khay phơi trái hồng vô. Ừa, tiếc thật. Nhớ trong câu chuyện, Nhung có nhắc tới vườn cây trái của bạn ấy hồi trước, nhớ các cây sau hè và quanh hồ bơi lúc nào nuớc cũng trong xanh. Nhắc về hai con chó dễ thương ...Và nhất là cây bưởi rất quý và rất ấn tượng, trái từ trên ngọn cao cho tới sà sát đất...Tự nhiên tui lại nghĩ tới bài hát" Trèo lên cây bưởi hái hoa..." khi liên tưởng tới cái-sự-rủ-đi -chơi, hơi bị trễ. Sao Nhung không rủ những ngày tui còn không. Bây giờ vé đã mua rồi...Hihi. Cái đầu hơi lan man nên bỗng dưng cười một mình.
Đúng ra bài viết từ mấy hôm trước nhưng cứ lưu để đó rồi thì bận rộn gì đâu, giờ mở ra mới nhớ và thấy chưa xong. Ghi lại chút cảm xúc vui vui để đó.
Chị Hiền nói em thích ăn bí đao, bạc hà và mướp đắng không? Chiều Anh Chị đem qua nhe Tui phải giải thích một hồi để không nhận bí đao vì nhà tui có rất nhiều. Loại này lại có thể để lâu, dùng tươi quanh năm cho tới mùa trái năm sau. Cũng có thể phơi khô cất tủ đá, nấu nước sâm bí đao với mía lau (thỉnh thoảng ai đó cho mía tươi hoặc mua mía lau, cỏ tranh sấy khô nhập từ VN qua.) la hán quả sấy khô, hạt kỷ tử... uống rất ngon và mát, cả nhà đều rất thích nhất là mùa nắng này. Tui hẹn với Anh Chị sáng mai đi bộ ghé vô lấy đem về luôn. Và tui đã y hẹn. Được thưởng ngoạn khu vườn nhỏ nhỏ mà đủ thứ trên đời, từ hoa cỏ bonsai cho tới mía, chanh cà chua, mướp đắng, thanh long, hoa quỳnh..v. .v. Tui mê. Và ngồi chơi gần tiếng, Chị đòi chở tui về, sợ xách nặng. Tui từ chối và có cớ để khỏi xách nặng, tui bèn năn nỉ không lấy bạc hà. Mà thực lòng là nhà tui chỉ ăn lúc nấu canh chua nhưng có bác Bảy là cha của bạn con rễ tui thường cho cả bó, đôi khi tui ướp chua, tự kho cá, tự ăn. Ngán. Nên xin phép từ chối. Rồi xách túi mướp đắng (tức khổ qua) tươi non, mượt mà đi bộ thong thả về ( sau khi đã dùng dằng ở cửa với Chị về cái việc không cho Chị chở về và cứ làm như lâu lắm mới gặp (mà lâu thiệt!), nói chuyện hoài không dứt !Tui đi về trong ánh nắng ban trưa. Buổi sáng hôm nay, việc đi bộ của tui có bị thu ngắn lại.
Cuộc điện thoại thứ hai là của bạn Nhung lúc xế trưa. Lâu quá không gặp, cũng không liên lạc trực tiếp với nhau, ngoại trừ hồi tháng mười hai năm ngoái trên fb khi bạn ấy về VN , đã chụp và gửi hình với Dz Vân cho tui. Rồi tháng 3, khi bạn ấy từ VN về lại đây. Có đọc thấy bạn ấy muốn lần tiếp theo rủ mấy đứa tui cùng về chung chơi. Ý kiến hay đó chớ! Nhưng hơn nửa năm nay không nghe nhắc gì về plan ấy . Tui cũng đã có chuyến đi chơi vào cuối tháng 8 này với mấy bạn trong Chùa với Sư Cô. Hai đứa nói chuyện trên trời dưới đất một hồi cho đến khi trời chuyển mưa, tui phải ra lấy khay phơi trái hồng vô. Ừa, tiếc thật. Nhớ trong câu chuyện, Nhung có nhắc tới vườn cây trái của bạn ấy hồi trước, nhớ các cây sau hè và quanh hồ bơi lúc nào nuớc cũng trong xanh. Nhắc về hai con chó dễ thương ...Và nhất là cây bưởi rất quý và rất ấn tượng, trái từ trên ngọn cao cho tới sà sát đất...Tự nhiên tui lại nghĩ tới bài hát" Trèo lên cây bưởi hái hoa..." khi liên tưởng tới cái-sự-rủ-đi -chơi, hơi bị trễ. Sao Nhung không rủ những ngày tui còn không. Bây giờ vé đã mua rồi...Hihi. Cái đầu hơi lan man nên bỗng dưng cười một mình.
Đúng ra bài viết từ mấy hôm trước nhưng cứ lưu để đó rồi thì bận rộn gì đâu, giờ mở ra mới nhớ và thấy chưa xong. Ghi lại chút cảm xúc vui vui để đó.
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2025
Vào năm học mới
Vẫn đang là mùa Hè. Trời nắng nóng, nhất là ban trưa,
không ai ra ngoài nhà, nói theo kiểu ở đây là out side.
Nhưng vài tiểu bang trên nước Mỹ đã back to school, trở lại trường, nôm na theo kiểu nói của mình là khai trường, là vào năm học mới. Mỗi tiểu bang có ngày khai giảng khác nhau. Trong tiểu bang cũng khác nhau ngày tựu trường giữa các quận hạt và thành phố. ( Nhớ hơn hai chục năm trước, khi cho con gái lớn đi học, nghe giới thiệu về sự không đồng bộ ngày khai giảng giữa các trường ở bên Mỹ, tui nghe và biết vậy thôi chứ không hiểu và không có khái niệm gì. Hơi ngạc nhiên xíu vì nhập học vào đầu tháng 8) Thật ra, trời nắng nóng nhưng ở trong nhà, máy điều hoà tự động liên tục, lên xe cũng phà phà, bước vô chợ, vô trường học, sở làm v.v.. đều mát lạnh. Ở tiểu bang này 4 mùa rõ rệt nên trang bị tự nhiên. Còn các tiểu bang phía Bắc thì khác vì xứ lạnh và mấy năm trước tui về Cali chơi cũng có nhiều vùng không cần máy điều hoà ( máy lạnh ) trong nhà vì khí hậu quá mát mẽ, tuyệt vời, nhất là những nơi có gió biển...
Lan man xíu về thời tiết vì lúc trưa tui ra sân sau phơi khay trái hồng mà nắng quá, không đứng lâu được. Vô nhà ngồi nhìn qua cửa kính bầu trời trong xanh gợn vài sợi mây trắng bềnh bồng. Tui chợt nhớ những bài thơ mùa Hè đã từng học thời thơ ấu ở quê nhà..." Gay gắt làm sao buổi nắng Hè. Bầu trời không một áng mây che...(quên). Cửa ngõ buồn thiu, chó lưỡi le." Hình như của Anh Thơ. Một bức tranh mùa Hè rất nông thôn, gần gũi. Tui thường có những khoảnh khắc liên tưởng và hồi ức thật vu vơ. Ví như buổi chiều muộn hôm nay, khi cái nắng nóng vơi dần để nhường cho không gian mát mẽ lúc cuối ngày. Mùa này 8 giờ tối trời vẫn còn sáng choang, khu vườn lao xao theo từng làn gió. Tui nghe như âm thanh của những tàu lá chuối hồi xưa bên góc vườn nhà Ngoại, lại nhớ những bụi chuối trong khoảnh vườn sau phòng nữ giáo viên tụi tui ở Trường Nguyễn Đình Chiểu một thời thanh xuân ở đó...Nhiều thứ để tui chợt nhớ về. Và hôm trước cũng đã rộn ràng, tíu tít với bà chị con Cậu tui ở Huế với những hẹn hò gặp nhau kể chuyện thời trẻ trâu (lời của Chị), ai cũng đã bước vào thất thập.Chỉ hẹn hò thôi mà đã thấy rất vui và nôn nao lắm lắm.
Ngày trở lại trường của các cháu tui cũng gợi trong tâm hồn tui những kỷ niệm tuổi thơ của các con và những năm tháng dạy học của mình. Tui cùng đến trường với chúng nó, cùng cảm nhận tâm trạng lên ngồi lớp mới , gặp Thầy Cô giáo mới... Hai đứa cháu tui cũng chuẩn bị từ hôm trước nào là dụng cụ học tập như các loại bút chì, bút bi, bút màu, bút lông...đủ thứ bút và tập vở các kiểu. Một đứa lớp 2, một đứa lớp 8. Thằng anh năm nay tiếp tục xếp vô lớp chuyên học Toán rất cừ! Mấy đứa con gái thường học giỏi hơn tụi con trai thời cấp 2, nhưng lên cấp 3, thường con trai vượt trội. Vậy nên lớp các môn chuyên của thằng cháu tui ở cấp 2 có nhiều con gái học chung hơn bạn trai của nó. Mẹ nó kể với Bà Ngoại: có vài phụ huynh gặp lúc đưa con đi học bơi ở trung tâm, nói chuyện về con mình, cũng đầu tư thời gian và công sức... vô con ghê lắm. Mùa Hè học trung tâm dạy Hè tư thục. Học đàn. Học võ. Học bơi... Vô năm học chính khoá vẫn còn cho con học thêm các môn kỹ năng và phụ huynh tiếp tục chuyên cần đưa đón. Hihi.
Bắt đầu năm học mới của tụi nhỏ, tui cũng xen trong niềm vui trở lại trường sau mấy tháng Hè. Tui đi theo chúng nó đến trường. Không khí ngày nhập học muôn đời vẫn thế, nơi nào cũng thế! Rộn ràng, nhộn nhịp, đông đúc, vui tươi. Chỉ khác chút là không gian trường học không có những hàng phượng phai màu, rợp xanh vòm lá, không có những tà áo trắng nữ sinh như cái thuở thanh xuân của Bà Ngoại chúng nó. Thay vào đó là những dòng xe hơi nối đuôi nhau trật tự theo từng làn đường vào các sân trường quá rộng và học sinh có thể mặc quần áo màu sắc theo tuỳ thích miễn lịch sự và kín đáo.
Lúc này bên nhà chưa chính thức vào năm học mới nhưng các Thầy Cô chủ nhiệm cũng đã bắt đầu nhận lớp và có thời khoá biểu dạy các lớp của mình. Biết bao nhiêu là bận rộn trong những ngày này! Tui nhớ thời còn trẻ và cũng từng bận rộn. Tui thích không khí những ngày đầu năm học. Và tui sẽ được cảm nhận cái sự thú vị đó! Rất gần. (Tất cả hình ảnh đều mượn trên Internet )
Nhưng vài tiểu bang trên nước Mỹ đã back to school, trở lại trường, nôm na theo kiểu nói của mình là khai trường, là vào năm học mới. Mỗi tiểu bang có ngày khai giảng khác nhau. Trong tiểu bang cũng khác nhau ngày tựu trường giữa các quận hạt và thành phố. ( Nhớ hơn hai chục năm trước, khi cho con gái lớn đi học, nghe giới thiệu về sự không đồng bộ ngày khai giảng giữa các trường ở bên Mỹ, tui nghe và biết vậy thôi chứ không hiểu và không có khái niệm gì. Hơi ngạc nhiên xíu vì nhập học vào đầu tháng 8) Thật ra, trời nắng nóng nhưng ở trong nhà, máy điều hoà tự động liên tục, lên xe cũng phà phà, bước vô chợ, vô trường học, sở làm v.v.. đều mát lạnh. Ở tiểu bang này 4 mùa rõ rệt nên trang bị tự nhiên. Còn các tiểu bang phía Bắc thì khác vì xứ lạnh và mấy năm trước tui về Cali chơi cũng có nhiều vùng không cần máy điều hoà ( máy lạnh ) trong nhà vì khí hậu quá mát mẽ, tuyệt vời, nhất là những nơi có gió biển...
Lan man xíu về thời tiết vì lúc trưa tui ra sân sau phơi khay trái hồng mà nắng quá, không đứng lâu được. Vô nhà ngồi nhìn qua cửa kính bầu trời trong xanh gợn vài sợi mây trắng bềnh bồng. Tui chợt nhớ những bài thơ mùa Hè đã từng học thời thơ ấu ở quê nhà..." Gay gắt làm sao buổi nắng Hè. Bầu trời không một áng mây che...(quên). Cửa ngõ buồn thiu, chó lưỡi le." Hình như của Anh Thơ. Một bức tranh mùa Hè rất nông thôn, gần gũi. Tui thường có những khoảnh khắc liên tưởng và hồi ức thật vu vơ. Ví như buổi chiều muộn hôm nay, khi cái nắng nóng vơi dần để nhường cho không gian mát mẽ lúc cuối ngày. Mùa này 8 giờ tối trời vẫn còn sáng choang, khu vườn lao xao theo từng làn gió. Tui nghe như âm thanh của những tàu lá chuối hồi xưa bên góc vườn nhà Ngoại, lại nhớ những bụi chuối trong khoảnh vườn sau phòng nữ giáo viên tụi tui ở Trường Nguyễn Đình Chiểu một thời thanh xuân ở đó...Nhiều thứ để tui chợt nhớ về. Và hôm trước cũng đã rộn ràng, tíu tít với bà chị con Cậu tui ở Huế với những hẹn hò gặp nhau kể chuyện thời trẻ trâu (lời của Chị), ai cũng đã bước vào thất thập.Chỉ hẹn hò thôi mà đã thấy rất vui và nôn nao lắm lắm.
Ngày trở lại trường của các cháu tui cũng gợi trong tâm hồn tui những kỷ niệm tuổi thơ của các con và những năm tháng dạy học của mình. Tui cùng đến trường với chúng nó, cùng cảm nhận tâm trạng lên ngồi lớp mới , gặp Thầy Cô giáo mới... Hai đứa cháu tui cũng chuẩn bị từ hôm trước nào là dụng cụ học tập như các loại bút chì, bút bi, bút màu, bút lông...đủ thứ bút và tập vở các kiểu. Một đứa lớp 2, một đứa lớp 8. Thằng anh năm nay tiếp tục xếp vô lớp chuyên học Toán rất cừ! Mấy đứa con gái thường học giỏi hơn tụi con trai thời cấp 2, nhưng lên cấp 3, thường con trai vượt trội. Vậy nên lớp các môn chuyên của thằng cháu tui ở cấp 2 có nhiều con gái học chung hơn bạn trai của nó. Mẹ nó kể với Bà Ngoại: có vài phụ huynh gặp lúc đưa con đi học bơi ở trung tâm, nói chuyện về con mình, cũng đầu tư thời gian và công sức... vô con ghê lắm. Mùa Hè học trung tâm dạy Hè tư thục. Học đàn. Học võ. Học bơi... Vô năm học chính khoá vẫn còn cho con học thêm các môn kỹ năng và phụ huynh tiếp tục chuyên cần đưa đón. Hihi.
Bắt đầu năm học mới của tụi nhỏ, tui cũng xen trong niềm vui trở lại trường sau mấy tháng Hè. Tui đi theo chúng nó đến trường. Không khí ngày nhập học muôn đời vẫn thế, nơi nào cũng thế! Rộn ràng, nhộn nhịp, đông đúc, vui tươi. Chỉ khác chút là không gian trường học không có những hàng phượng phai màu, rợp xanh vòm lá, không có những tà áo trắng nữ sinh như cái thuở thanh xuân của Bà Ngoại chúng nó. Thay vào đó là những dòng xe hơi nối đuôi nhau trật tự theo từng làn đường vào các sân trường quá rộng và học sinh có thể mặc quần áo màu sắc theo tuỳ thích miễn lịch sự và kín đáo.
Lúc này bên nhà chưa chính thức vào năm học mới nhưng các Thầy Cô chủ nhiệm cũng đã bắt đầu nhận lớp và có thời khoá biểu dạy các lớp của mình. Biết bao nhiêu là bận rộn trong những ngày này! Tui nhớ thời còn trẻ và cũng từng bận rộn. Tui thích không khí những ngày đầu năm học. Và tui sẽ được cảm nhận cái sự thú vị đó! Rất gần. (Tất cả hình ảnh đều mượn trên Internet )
Thứ Năm, 31 tháng 7, 2025
Cũng thuộc dạng vớ vẩn thiệt!
Mùa này khoảnh vườn đầy rau quả dù trời Hè rất nắng.
Có lẽ giàn bầu bí xanh mướt che cho rau dưới đất giữ
được bóng mát nên tốt tươi. Phía cây hồng mềm cũng ra
thêm nhiều lá, che cho những cây ớt và chậu lá dứa
nhìn rất mượt mà, bắt mắt. Vậy nên tui cứ ra vô ngắm
nghía hoài. Rồi lại nghỉ tới cái sự tìm người mà thân
tặng. Hihi
Bữa trước sau khi đã vác quà quê tặng mấy người bạn trẻ, bạn già hàng xóm, đem lên tặng Sư Cô và các bạn trên Chùa. Tui bỗng nghĩ tới bác tài xe bus của trung tâm dạy Hè mỗi ngày đến đón tụi nhóc đi học. Tui nói với hai đứa cháu thân yêu và chúng hưởng ứng. Có lần tui tặng hai trái bí đao và túi ớt mới hái, cả ớt để đông lạnh mùa trước vài nhúm nữa. Trong số ớt đó, có 2 trái ớt King, là loại cay" nhứt thế giới " luôn! Hê hê.
Đây là loại ớt rất khó trồng mà con rễ tui mua hạt giống chỉ có 10 hột, từ mấy năm trước. Ươm một cách dè sẽn trong hai mùa (tức là cuối Đông đầu Xuân) mỗi lần 3 hột, có năm mọc được nhưng èo uột, không lên nổi, có năm tịt luôn, không hề nhúc nhích! Rồi không hứng thú và quên luôn. Năm trước tui lục ngăn kéo đựng mấy hộp nhỏ các loại hạt giống và còn sót 4 hột. Tui nâng hư nâng trứng và..cũng hên thôi! Chúng lên mầm và mọc đầy đủ. Tháng 7 năm ngoái, mưa gió bão bùng làm gãy nhánh hồng mềm trĩu nặng gần 100 trái (chính xác là 96 trái) và gãy luôn một cây ớt King. Tui tiếc lắm bèn chăm kỹ hơn các cây còn lại . Và chúng ra hoa, ra quả. Ớt chín đỏ rực. Cay khủng hoảng luôn! Nói theo cách người Huế mà chị Nga bạn trên Chùa nói hôm trước là " cay vô hậu! ". Mà cay thiệt! Chỉ cần cắt một lát thôi là chén nước mắm không ai dám nhúng vào dù là dân đã thích ăn cay. Nó nồng nàn mùi cay cả gian bếp và nếm vào nó sẽ cay dọc theo thực quản và nóng tới trong bụng luôn! haha. Mỗi cây ớt tui trồng ra lứa đầu khoảng 5-7 trái lớn. Rồi sau đó là trái nhỏ như còi cọc nhưng cũng rất cay. Mỗi cây cho trái nhiều lắm theo tui trồng , suốt mùa chừng 20 là nhiều nhứt. Sở dĩ giải thích nhiều vậy là vì tui sợ khi cho tặng ai đó, họ ăn vào lỡ có chuyện gì thì hối hận vì cái tậ tài lanh của mình. Tui thường dặn kỹ khi đưa cho ai, mà ớt quý nên tui chỉ chọn người khoái ăn cay mới biếu kèm lời dặn warning. Thế là khi đưa biếu bác tài xế , dù có dặn kỹ càng nhưng khi họ đi về rồi tui bỗng dưng lo. Tui tự trách mình vì cái tật ưa khoe! Khoe vô duyên quá! Mèn, bữa nay cũng mấy tuần qua rồi, gặp bác cũng vui vẻ chào hỏi. Tui thở phào, chắc không bị cay quá nguy hiểm như mình nghĩ!
Rõ ràng là cái tật của tui quá lớn, biết bao lần trải nghiệm rồi mà không chừa cái tật tào lao, cứ bị lo lắng gì đâu không! Thiệt là vô duyên và vớ vẩn!
Bữa trước sau khi đã vác quà quê tặng mấy người bạn trẻ, bạn già hàng xóm, đem lên tặng Sư Cô và các bạn trên Chùa. Tui bỗng nghĩ tới bác tài xe bus của trung tâm dạy Hè mỗi ngày đến đón tụi nhóc đi học. Tui nói với hai đứa cháu thân yêu và chúng hưởng ứng. Có lần tui tặng hai trái bí đao và túi ớt mới hái, cả ớt để đông lạnh mùa trước vài nhúm nữa. Trong số ớt đó, có 2 trái ớt King, là loại cay" nhứt thế giới " luôn! Hê hê.
Đây là loại ớt rất khó trồng mà con rễ tui mua hạt giống chỉ có 10 hột, từ mấy năm trước. Ươm một cách dè sẽn trong hai mùa (tức là cuối Đông đầu Xuân) mỗi lần 3 hột, có năm mọc được nhưng èo uột, không lên nổi, có năm tịt luôn, không hề nhúc nhích! Rồi không hứng thú và quên luôn. Năm trước tui lục ngăn kéo đựng mấy hộp nhỏ các loại hạt giống và còn sót 4 hột. Tui nâng hư nâng trứng và..cũng hên thôi! Chúng lên mầm và mọc đầy đủ. Tháng 7 năm ngoái, mưa gió bão bùng làm gãy nhánh hồng mềm trĩu nặng gần 100 trái (chính xác là 96 trái) và gãy luôn một cây ớt King. Tui tiếc lắm bèn chăm kỹ hơn các cây còn lại . Và chúng ra hoa, ra quả. Ớt chín đỏ rực. Cay khủng hoảng luôn! Nói theo cách người Huế mà chị Nga bạn trên Chùa nói hôm trước là " cay vô hậu! ". Mà cay thiệt! Chỉ cần cắt một lát thôi là chén nước mắm không ai dám nhúng vào dù là dân đã thích ăn cay. Nó nồng nàn mùi cay cả gian bếp và nếm vào nó sẽ cay dọc theo thực quản và nóng tới trong bụng luôn! haha. Mỗi cây ớt tui trồng ra lứa đầu khoảng 5-7 trái lớn. Rồi sau đó là trái nhỏ như còi cọc nhưng cũng rất cay. Mỗi cây cho trái nhiều lắm theo tui trồng , suốt mùa chừng 20 là nhiều nhứt. Sở dĩ giải thích nhiều vậy là vì tui sợ khi cho tặng ai đó, họ ăn vào lỡ có chuyện gì thì hối hận vì cái tậ tài lanh của mình. Tui thường dặn kỹ khi đưa cho ai, mà ớt quý nên tui chỉ chọn người khoái ăn cay mới biếu kèm lời dặn warning. Thế là khi đưa biếu bác tài xế , dù có dặn kỹ càng nhưng khi họ đi về rồi tui bỗng dưng lo. Tui tự trách mình vì cái tật ưa khoe! Khoe vô duyên quá! Mèn, bữa nay cũng mấy tuần qua rồi, gặp bác cũng vui vẻ chào hỏi. Tui thở phào, chắc không bị cay quá nguy hiểm như mình nghĩ!
Rõ ràng là cái tật của tui quá lớn, biết bao lần trải nghiệm rồi mà không chừa cái tật tào lao, cứ bị lo lắng gì đâu không! Thiệt là vô duyên và vớ vẩn!
Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2025
Niềm vui dịu dàng
Hình như tui là người dễ thích nghi và luôn tạo
niềm vui cho mình. Vậy nên cũng đã có bạn nói tui
đi ra đi vô chỉ chừng đó nên cũng chỉ có nhiu đó
hình ảnh. Hê hê. Vui mà. Có nhiu xài nhiu. Có nhiu
vui nhiu vậy thôi. Biết bạn vui miệng ghẹo nhau
chút cho vui! Mà cũng thiệt như rứa đó chơ! Có chút
không gian quanh mình với cây trái cỏ hoa... cũng
tạo được niềm vui là ok ha.
Mỗi buổi sáng thức dậy là tui khoác áo dài tay ra vườn trong nắng sớm vừa lên, có khi nắng chưa lên, cởi bỏ đôi vớ nhét vô túi để bước chân trần trên nền cỏ còn ướt sương. Đi quanh một vòng ngắm các em bí bầu mướp, rau đay, rau dền, ớt đỏ, ớt xanh...Đôi khi thì thầm với chúng vài câu, cám ơn chúng đã ra hoa ra trái. Hoặc sau mỗi đợt hoa trái thì ngỏ lời xin chúng ra thêm cho lứa mới... Và, kỳ diệu thật, vài hôm sau là thấy bầu ra thêm nhánh, có bông hoa cái nhỏ xíu xuất hiện rồi lớn dần... Vậy nên, tui thấy đó là niềm vui của tui. Niềm vui dịu dàng rất dễ thương của người già để tâm hồn mình cũng chậm rải enjoy.
Có khi thong thả hơn, tui vừa nhắp ngụm cà phê vừa đi quanh khoảnh vườn thân thuộc. Nhắp từng ngụm cho đến khi tách cà phê vừa nguội thì cũng vừa cạn hết. Thỉnh thoảng hồi ức thoáng quay về những tháng năm còn phải bôn ba bươn chải... Mỗi tháng năm qua đối với tui đều có những ý nghĩa của nó. Rất thương mình và thương kỷ niệm. Thương và biết ơn cả những yêu thương và khốn khó của cuộc đời.
Sáng nay chủ nhật, tui cũng thức dậy ra vườn chuyện trò với cây trái quanh mình. Hôm nay không nấu xôi đem lên chùa nên hơi rảnh rang, nhưng cũng lấn cấn giữa suy nghĩ có nên đi bộ hay nghỉ ngơi xíu để lát con gái chở đi chợ rồi đi chùa. Có vậy thôi mà cũng lấn cấn. Cuối cùng chọn không đi bộ sáng nay để tưới cho các em cây lá trong vườn chậm rải hơn tí, nhâm nhi cà phê từ tốn hơn tí. Và nhất là có thời gian ngồi trước computer...Người già làm gì cũng chậm tiến độ. Sự chậm chạp không chỉ là thể hiện qua hình thức động tác bên ngoài mà còn do sự cân nhắc, từ tốn trong suy nghĩ. Tui cũng vậy. Và tui đã thường bị tụi nhỏ nói Mẹ lúc nào cũng over think. Đơn giản, cụ thể đie..! hê hê!
Mùa Hè nên nắng lên sớm và trời sẽ tối rất muôn. Có khi 9 giờ mới tối hẳn. Sáng nay nắng lên rực rỡ. Sau cái rực rỡ là rất gay gắt lúc ban trưa và xế chiều. Tui tưới đậm đậm chút cho mấy cây bí cây bầu. Nói chuyện với chúng chút rồi đi vô. Tâm hồn nhẹ một niềm vui giản đơn, thuần khiết.
Mỗi buổi sáng thức dậy là tui khoác áo dài tay ra vườn trong nắng sớm vừa lên, có khi nắng chưa lên, cởi bỏ đôi vớ nhét vô túi để bước chân trần trên nền cỏ còn ướt sương. Đi quanh một vòng ngắm các em bí bầu mướp, rau đay, rau dền, ớt đỏ, ớt xanh...Đôi khi thì thầm với chúng vài câu, cám ơn chúng đã ra hoa ra trái. Hoặc sau mỗi đợt hoa trái thì ngỏ lời xin chúng ra thêm cho lứa mới... Và, kỳ diệu thật, vài hôm sau là thấy bầu ra thêm nhánh, có bông hoa cái nhỏ xíu xuất hiện rồi lớn dần... Vậy nên, tui thấy đó là niềm vui của tui. Niềm vui dịu dàng rất dễ thương của người già để tâm hồn mình cũng chậm rải enjoy.
Có khi thong thả hơn, tui vừa nhắp ngụm cà phê vừa đi quanh khoảnh vườn thân thuộc. Nhắp từng ngụm cho đến khi tách cà phê vừa nguội thì cũng vừa cạn hết. Thỉnh thoảng hồi ức thoáng quay về những tháng năm còn phải bôn ba bươn chải... Mỗi tháng năm qua đối với tui đều có những ý nghĩa của nó. Rất thương mình và thương kỷ niệm. Thương và biết ơn cả những yêu thương và khốn khó của cuộc đời.
Sáng nay chủ nhật, tui cũng thức dậy ra vườn chuyện trò với cây trái quanh mình. Hôm nay không nấu xôi đem lên chùa nên hơi rảnh rang, nhưng cũng lấn cấn giữa suy nghĩ có nên đi bộ hay nghỉ ngơi xíu để lát con gái chở đi chợ rồi đi chùa. Có vậy thôi mà cũng lấn cấn. Cuối cùng chọn không đi bộ sáng nay để tưới cho các em cây lá trong vườn chậm rải hơn tí, nhâm nhi cà phê từ tốn hơn tí. Và nhất là có thời gian ngồi trước computer...Người già làm gì cũng chậm tiến độ. Sự chậm chạp không chỉ là thể hiện qua hình thức động tác bên ngoài mà còn do sự cân nhắc, từ tốn trong suy nghĩ. Tui cũng vậy. Và tui đã thường bị tụi nhỏ nói Mẹ lúc nào cũng over think. Đơn giản, cụ thể đie..! hê hê!
Mùa Hè nên nắng lên sớm và trời sẽ tối rất muôn. Có khi 9 giờ mới tối hẳn. Sáng nay nắng lên rực rỡ. Sau cái rực rỡ là rất gay gắt lúc ban trưa và xế chiều. Tui tưới đậm đậm chút cho mấy cây bí cây bầu. Nói chuyện với chúng chút rồi đi vô. Tâm hồn nhẹ một niềm vui giản đơn, thuần khiết.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)























































