Thứ Tư, 1 tháng 10, 2025

Hình ảnh đẹp trưòng TNSP

Hình ảnh đẹp trưòng TNSP.
Hồi tháng sáu, nhóm cựu hs TNSP khoá 86-90 làm sinh nhật, tui gửi bài thơ cho tụi nó. Tìm hoài tấm hình đẹp của trường TNSP mà không có. Tui nhớ có những tấm hình đẹp của Hà Văn chụp hồi đó. Bèn text cho Hà Văn xin.
Đó là những tấm hình trường cũ, lúc chưa xây. Những hàng cây xanh mướt. Mấy gốc phượng chớm hè đang hé nở những nụ hoa tươi thắm xen giứ những cành lá mượt mà, lao xao trong làn gió nhẹ. Biết bao kỷ niệm thời dạy học hiện về qua những tấm hình, sống động.
Hôm nay, tui muốn clean up điện thoại, một số hình sẽ bị xoá đi. Một số khác đã add thành các album cho dễ tìm. Tui lại sợ mất những tấm hình đẹp và quý của một thời xa xưa, không bao giờ tìm lại được. Tui ghi lại đây, vào bài viết này để có thể tìm khi nào cần tới. Dẫu biết mọi thứ rồi cũng sẽ đến lúc không tồn tại giữa cuộc đời này . Nhưng kệ, giữ lại những gì mình còn thích, còn quý.

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2025

Mai Truc

Khi em gọi cho Cô, em nói: Dạ, con là Mai Trúc, học với Cô năm 12 tuổi. Giờ con 50. Ký ức về những ngày ấy hiện lên trong Cô, sống động. Cô học trò tóc cắt ngang kiểu " bum bê ", lớp trưởng N1, thông minh, bản lĩnh, kiểu bản lĩnh cứng rắn của một lớp trưởng có uy, "điều khiển" một lớp có nhiều bạn nam hơi-năng-động! Cô dạy lớp Sáu N1 từ tháng 11/1986. Khi các em lên lớp Bảy thì Cô không dạy vì có em bé đầu lòng. Vào một buổi chiều cuối tháng 9 như khoảng thời gian hôm nay, lớp trưởng Bảy N1 đến thăm Cô sau giờ tan học với tư cách cá nhân, xách theo bịch đường, hộp sữa. Em ngồi với Cô một lát, nhìn ngắm em bé và kể vài chuyện về lớp cho Cô vui...
Mấy chục năm trôi qua (gần 40 năm). Em giờ là bà mẹ của 2 chàng trai đang trưởng thành và bé gái vào lớp Chín. Là vợ hiền dâu thảo của một gia đình nghiêng nhiều về truyền thống, rất-thuần-Huế, dù xuất thân gốc miền Tây và được sinh ra lớn lên ở Sài Gòn, dân chuyên Toán Lê Hồng Phong, gặp một nửa của mình cũng từ cái nôi tri thức ấy, em rất vui và tự tin kể với Cô về ứng xử lễ nghĩa, hiếu thảo với Ông Bà Nội của các cháu, về sự chu toàn từng chi tiết tỉ mỉ bày biện trên mâm cúng truyền thống của quê chồng... Lâu lắm Cô Trò mới gặp nhau, dù đôi khi có chào hỏi thoáng qua trên fb. Bao nhiêu chuyện em kể cho Cô nghe. Rất thú vị và cũng tràn ngập thương yêu. Có lúc Cô thấy mắt em long lanh ướt, Cô vui vì có chút đồng cảm và biết em hạnh phúc. Mình ngồi bên nhau hơn 4 tiếng nhưng dường như vẫn chưa nói hết những điều muốn nói. May mà em là người nhà của Boss nhỏ, Boss lớn nên các bạn nhân viên của nhà hàng vẫn rất ân cần, nếu không chắc đã được tế nhị mời về . Hihi. Về nhà mới nhớ mình vẫn chưa có một tấm hình. Cô mượn hình cây mai cây trúc trên Internet để ghi lại kỷ niệm dễ thương này. Chúc vợ chồng em và các cháu luôn tròn đầy hạnh phúc, mạnh khoẻ, thành công nhé! Rất thương.

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2025

Trèo lên cây bưởi

Hôm trước có hai cuộc điện thoại của hai người ở gần bên. Một của chị Hiền xứ Huệ ở gần bên nách, cách khoảng 20 phút đi bộ. Và một của bạn Hồng Nhung,cũng gần nhau thôi, cách khoảng 30 phút lái xe.
Chị Hiền nói em thích ăn bí đao, bạc hà và mướp đắng không? Chiều Anh Chị đem qua nhe Tui phải giải thích một hồi để không nhận bí đao vì nhà tui có rất nhiều. Loại này lại có thể để lâu, dùng tươi quanh năm cho tới mùa trái năm sau. Cũng có thể phơi khô cất tủ đá, nấu nước sâm bí đao với mía lau (thỉnh thoảng ai đó cho mía tươi hoặc mua mía lau, cỏ tranh sấy khô nhập từ VN qua.) la hán quả sấy khô, hạt kỷ tử... uống rất ngon và mát, cả nhà đều rất thích nhất là mùa nắng này. Tui hẹn với Anh Chị sáng mai đi bộ ghé vô lấy đem về luôn. Và tui đã y hẹn. Được thưởng ngoạn khu vườn nhỏ nhỏ mà đủ thứ trên đời, từ hoa cỏ bonsai cho tới mía, chanh cà chua, mướp đắng, thanh long, hoa quỳnh..v. .v. Tui mê. Và ngồi chơi gần tiếng, Chị đòi chở tui về, sợ xách nặng. Tui từ chối và có cớ để khỏi xách nặng, tui bèn năn nỉ không lấy bạc hà. Mà thực lòng là nhà tui chỉ ăn lúc nấu canh chua nhưng có bác Bảy là cha của bạn con rễ tui thường cho cả bó, đôi khi tui ướp chua, tự kho cá, tự ăn. Ngán. Nên xin phép từ chối. Rồi xách túi mướp đắng (tức khổ qua) tươi non, mượt mà đi bộ thong thả về ( sau khi đã dùng dằng ở cửa với Chị về cái việc không cho Chị chở về và cứ làm như lâu lắm mới gặp (mà lâu thiệt!), nói chuyện hoài không dứt !Tui đi về trong ánh nắng ban trưa. Buổi sáng hôm nay, việc đi bộ của tui có bị thu ngắn lại.
Cuộc điện thoại thứ hai là của bạn Nhung lúc xế trưa. Lâu quá không gặp, cũng không liên lạc trực tiếp với nhau, ngoại trừ hồi tháng mười hai năm ngoái trên fb khi bạn ấy về VN , đã chụp và gửi hình với Dz Vân cho tui. Rồi tháng 3, khi bạn ấy từ VN về lại đây. Có đọc thấy bạn ấy muốn lần tiếp theo rủ mấy đứa tui cùng về chung chơi. Ý kiến hay đó chớ! Nhưng hơn nửa năm nay không nghe nhắc gì về plan ấy . Tui cũng đã có chuyến đi chơi vào cuối tháng 8 này với mấy bạn trong Chùa với Sư Cô. Hai đứa nói chuyện trên trời dưới đất một hồi cho đến khi trời chuyển mưa, tui phải ra lấy khay phơi trái hồng vô. Ừa, tiếc thật. Nhớ trong câu chuyện, Nhung có nhắc tới vườn cây trái của bạn ấy hồi trước, nhớ các cây sau hè và quanh hồ bơi lúc nào nuớc cũng trong xanh. Nhắc về hai con chó dễ thương ...Và nhất là cây bưởi rất quý và rất ấn tượng, trái từ trên ngọn cao cho tới sà sát đất...Tự nhiên tui lại nghĩ tới bài hát" Trèo lên cây bưởi hái hoa..." khi liên tưởng tới cái-sự-rủ-đi -chơi, hơi bị trễ. Sao Nhung không rủ những ngày tui còn không. Bây giờ vé đã mua rồi...Hihi. Cái đầu hơi lan man nên bỗng dưng cười một mình.
Đúng ra bài viết từ mấy hôm trước nhưng cứ lưu để đó rồi thì bận rộn gì đâu, giờ mở ra mới nhớ và thấy chưa xong. Ghi lại chút cảm xúc vui vui để đó.

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2025

Vào năm học mới

Vẫn đang là mùa Hè. Trời nắng nóng, nhất là ban trưa, không ai ra ngoài nhà, nói theo kiểu ở đây là out side.
Nhưng vài tiểu bang trên nước Mỹ đã back to school, trở lại trường, nôm na theo kiểu nói của mình là khai trường, là vào năm học mới. Mỗi tiểu bang có ngày khai giảng khác nhau. Trong tiểu bang cũng khác nhau ngày tựu trường giữa các quận hạt và thành phố. ( Nhớ hơn hai chục năm trước, khi cho con gái lớn đi học, nghe giới thiệu về sự không đồng bộ ngày khai giảng giữa các trường ở bên Mỹ, tui nghe và biết vậy thôi chứ không hiểu và không có khái niệm gì. Hơi ngạc nhiên xíu vì nhập học vào đầu tháng 8) Thật ra, trời nắng nóng nhưng ở trong nhà, máy điều hoà tự động liên tục, lên xe cũng phà phà, bước vô chợ, vô trường học, sở làm v.v.. đều mát lạnh. Ở tiểu bang này 4 mùa rõ rệt nên trang bị tự nhiên. Còn các tiểu bang phía Bắc thì khác vì xứ lạnh và mấy năm trước tui về Cali chơi cũng có nhiều vùng không cần máy điều hoà ( máy lạnh ) trong nhà vì khí hậu quá mát mẽ, tuyệt vời, nhất là những nơi có gió biển...
Lan man xíu về thời tiết vì lúc trưa tui ra sân sau phơi khay trái hồng mà nắng quá, không đứng lâu được. Vô nhà ngồi nhìn qua cửa kính bầu trời trong xanh gợn vài sợi mây trắng bềnh bồng. Tui chợt nhớ những bài thơ mùa Hè đã từng học thời thơ ấu ở quê nhà..." Gay gắt làm sao buổi nắng Hè. Bầu trời không một áng mây che...(quên). Cửa ngõ buồn thiu, chó lưỡi le." Hình như của Anh Thơ. Một bức tranh mùa Hè rất nông thôn, gần gũi. Tui thường có những khoảnh khắc liên tưởng và hồi ức thật vu vơ. Ví như buổi chiều muộn hôm nay, khi cái nắng nóng vơi dần để nhường cho không gian mát mẽ lúc cuối ngày. Mùa này 8 giờ tối trời vẫn còn sáng choang, khu vườn lao xao theo từng làn gió. Tui nghe như âm thanh của những tàu lá chuối hồi xưa bên góc vườn nhà Ngoại, lại nhớ những bụi chuối trong khoảnh vườn sau phòng nữ giáo viên tụi tui ở Trường Nguyễn Đình Chiểu một thời thanh xuân ở đó...Nhiều thứ để tui chợt nhớ về. Và hôm trước cũng đã rộn ràng, tíu tít với bà chị con Cậu tui ở Huế với những hẹn hò gặp nhau kể chuyện thời trẻ trâu (lời của Chị), ai cũng đã bước vào thất thập.Chỉ hẹn hò thôi mà đã thấy rất vui và nôn nao lắm lắm.
Ngày trở lại trường của các cháu tui cũng gợi trong tâm hồn tui những kỷ niệm tuổi thơ của các con và những năm tháng dạy học của mình. Tui cùng đến trường với chúng nó, cùng cảm nhận tâm trạng lên ngồi lớp mới , gặp Thầy Cô giáo mới... Hai đứa cháu tui cũng chuẩn bị từ hôm trước nào là dụng cụ học tập như các loại bút chì, bút bi, bút màu, bút lông...đủ thứ bút và tập vở các kiểu. Một đứa lớp 2, một đứa lớp 8. Thằng anh năm nay tiếp tục xếp vô lớp chuyên học Toán rất cừ! Mấy đứa con gái thường học giỏi hơn tụi con trai thời cấp 2, nhưng lên cấp 3, thường con trai vượt trội. Vậy nên lớp các môn chuyên của thằng cháu tui ở cấp 2 có nhiều con gái học chung hơn bạn trai của nó. Mẹ nó kể với Bà Ngoại: có vài phụ huynh gặp lúc đưa con đi học bơi ở trung tâm, nói chuyện về con mình, cũng đầu tư thời gian và công sức... vô con ghê lắm. Mùa Hè học trung tâm dạy Hè tư thục. Học đàn. Học võ. Học bơi... Vô năm học chính khoá vẫn còn cho con học thêm các môn kỹ năng và phụ huynh tiếp tục chuyên cần đưa đón. Hihi.
Bắt đầu năm học mới của tụi nhỏ, tui cũng xen trong niềm vui trở lại trường sau mấy tháng Hè. Tui đi theo chúng nó đến trường. Không khí ngày nhập học muôn đời vẫn thế, nơi nào cũng thế! Rộn ràng, nhộn nhịp, đông đúc, vui tươi. Chỉ khác chút là không gian trường học không có những hàng phượng phai màu, rợp xanh vòm lá, không có những tà áo trắng nữ sinh như cái thuở thanh xuân của Bà Ngoại chúng nó. Thay vào đó là những dòng xe hơi nối đuôi nhau trật tự theo từng làn đường vào các sân trường quá rộng và học sinh có thể mặc quần áo màu sắc theo tuỳ thích miễn lịch sự và kín đáo.
Lúc này bên nhà chưa chính thức vào năm học mới nhưng các Thầy Cô chủ nhiệm cũng đã bắt đầu nhận lớp và có thời khoá biểu dạy các lớp của mình. Biết bao nhiêu là bận rộn trong những ngày này! Tui nhớ thời còn trẻ và cũng từng bận rộn. Tui thích không khí những ngày đầu năm học. Và tui sẽ được cảm nhận cái sự thú vị đó! Rất gần. (Tất cả hình ảnh đều mượn trên Internet )

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2025

Cũng thuộc dạng vớ vẩn thiệt!

Mùa này khoảnh vườn đầy rau quả dù trời Hè rất nắng. Có lẽ giàn bầu bí xanh mướt che cho rau dưới đất giữ được bóng mát nên tốt tươi. Phía cây hồng mềm cũng ra thêm nhiều lá, che cho những cây ớt và chậu lá dứa nhìn rất mượt mà, bắt mắt. Vậy nên tui cứ ra vô ngắm nghía hoài. Rồi lại nghỉ tới cái sự tìm người mà thân tặng. Hihi
Bữa trước sau khi đã vác quà quê tặng mấy người bạn trẻ, bạn già hàng xóm, đem lên tặng Sư Cô và các bạn trên Chùa. Tui bỗng nghĩ tới bác tài xe bus của trung tâm dạy Hè mỗi ngày đến đón tụi nhóc đi học. Tui nói với hai đứa cháu thân yêu và chúng hưởng ứng. Có lần tui tặng hai trái bí đao và túi ớt mới hái, cả ớt để đông lạnh mùa trước vài nhúm nữa. Trong số ớt đó, có 2 trái ớt King, là loại cay" nhứt thế giới " luôn! Hê hê.
Đây là loại ớt rất khó trồng mà con rễ tui mua hạt giống chỉ có 10 hột, từ mấy năm trước. Ươm một cách dè sẽn trong hai mùa (tức là cuối Đông đầu Xuân) mỗi lần 3 hột, có năm mọc được nhưng èo uột, không lên nổi, có năm tịt luôn, không hề nhúc nhích! Rồi không hứng thú và quên luôn. Năm trước tui lục ngăn kéo đựng mấy hộp nhỏ các loại hạt giống và còn sót 4 hột. Tui nâng hư nâng trứng và..cũng hên thôi! Chúng lên mầm và mọc đầy đủ. Tháng 7 năm ngoái, mưa gió bão bùng làm gãy nhánh hồng mềm trĩu nặng gần 100 trái (chính xác là 96 trái) và gãy luôn một cây ớt King. Tui tiếc lắm bèn chăm kỹ hơn các cây còn lại . Và chúng ra hoa, ra quả. Ớt chín đỏ rực. Cay khủng hoảng luôn! Nói theo cách người Huế mà chị Nga bạn trên Chùa nói hôm trước là " cay vô hậu! ". Mà cay thiệt! Chỉ cần cắt một lát thôi là chén nước mắm không ai dám nhúng vào dù là dân đã thích ăn cay. Nó nồng nàn mùi cay cả gian bếp và nếm vào nó sẽ cay dọc theo thực quản và nóng tới trong bụng luôn! haha. Mỗi cây ớt tui trồng ra lứa đầu khoảng 5-7 trái lớn. Rồi sau đó là trái nhỏ như còi cọc nhưng cũng rất cay. Mỗi cây cho trái nhiều lắm theo tui trồng , suốt mùa chừng 20 là nhiều nhứt. Sở dĩ giải thích nhiều vậy là vì tui sợ khi cho tặng ai đó, họ ăn vào lỡ có chuyện gì thì hối hận vì cái tậ tài lanh của mình. Tui thường dặn kỹ khi đưa cho ai, mà ớt quý nên tui chỉ chọn người khoái ăn cay mới biếu kèm lời dặn warning. Thế là khi đưa biếu bác tài xế , dù có dặn kỹ càng nhưng khi họ đi về rồi tui bỗng dưng lo. Tui tự trách mình vì cái tật ưa khoe! Khoe vô duyên quá! Mèn, bữa nay cũng mấy tuần qua rồi, gặp bác cũng vui vẻ chào hỏi. Tui thở phào, chắc không bị cay quá nguy hiểm như mình nghĩ!
Rõ ràng là cái tật của tui quá lớn, biết bao lần trải nghiệm rồi mà không chừa cái tật tào lao, cứ bị lo lắng gì đâu không! Thiệt là vô duyên và vớ vẩn!

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2025

Niềm vui dịu dàng

Hình như tui là người dễ thích nghi và luôn tạo niềm vui cho mình. Vậy nên cũng đã có bạn nói tui đi ra đi vô chỉ chừng đó nên cũng chỉ có nhiu đó hình ảnh. Hê hê. Vui mà. Có nhiu xài nhiu. Có nhiu vui nhiu vậy thôi. Biết bạn vui miệng ghẹo nhau chút cho vui! Mà cũng thiệt như rứa đó chơ! Có chút không gian quanh mình với cây trái cỏ hoa... cũng tạo được niềm vui là ok ha.
Mỗi buổi sáng thức dậy là tui khoác áo dài tay ra vườn trong nắng sớm vừa lên, có khi nắng chưa lên, cởi bỏ đôi vớ nhét vô túi để bước chân trần trên nền cỏ còn ướt sương. Đi quanh một vòng ngắm các em bí bầu mướp, rau đay, rau dền, ớt đỏ, ớt xanh...Đôi khi thì thầm với chúng vài câu, cám ơn chúng đã ra hoa ra trái. Hoặc sau mỗi đợt hoa trái thì ngỏ lời xin chúng ra thêm cho lứa mới... Và, kỳ diệu thật, vài hôm sau là thấy bầu ra thêm nhánh, có bông hoa cái nhỏ xíu xuất hiện rồi lớn dần... Vậy nên, tui thấy đó là niềm vui của tui. Niềm vui dịu dàng rất dễ thương của người già để tâm hồn mình cũng chậm rải enjoy.
Có khi thong thả hơn, tui vừa nhắp ngụm cà phê vừa đi quanh khoảnh vườn thân thuộc. Nhắp từng ngụm cho đến khi tách cà phê vừa nguội thì cũng vừa cạn hết. Thỉnh thoảng hồi ức thoáng quay về những tháng năm còn phải bôn ba bươn chải... Mỗi tháng năm qua đối với tui đều có những ý nghĩa của nó. Rất thương mình và thương kỷ niệm. Thương và biết ơn cả những yêu thương và khốn khó của cuộc đời.
Sáng nay chủ nhật, tui cũng thức dậy ra vườn chuyện trò với cây trái quanh mình. Hôm nay không nấu xôi đem lên chùa nên hơi rảnh rang, nhưng cũng lấn cấn giữa suy nghĩ có nên đi bộ hay nghỉ ngơi xíu để lát con gái chở đi chợ rồi đi chùa. Có vậy thôi mà cũng lấn cấn. Cuối cùng chọn không đi bộ sáng nay để tưới cho các em cây lá trong vườn chậm rải hơn tí, nhâm nhi cà phê từ tốn hơn tí. Và nhất là có thời gian ngồi trước computer...Người già làm gì cũng chậm tiến độ. Sự chậm chạp không chỉ là thể hiện qua hình thức động tác bên ngoài mà còn do sự cân nhắc, từ tốn trong suy nghĩ. Tui cũng vậy. Và tui đã thường bị tụi nhỏ nói Mẹ lúc nào cũng over think. Đơn giản, cụ thể đie..! hê hê!
Mùa Hè nên nắng lên sớm và trời sẽ tối rất muôn. Có khi 9 giờ mới tối hẳn. Sáng nay nắng lên rực rỡ. Sau cái rực rỡ là rất gay gắt lúc ban trưa và xế chiều. Tui tưới đậm đậm chút cho mấy cây bí cây bầu. Nói chuyện với chúng chút rồi đi vô. Tâm hồn nhẹ một niềm vui giản đơn, thuần khiết.

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2025

Cân bằng cảm xúc

Mỗi lần con bé út của tui về chơi là tui rất vui, rối rít như trẻ thơ ngày Tết. Không chỉ tui mà cả tụi lớn, tụi nhỏ trong nhà cũng rộn ràng từ mấy ngày trước hẹn. Khi thì chuẩn bị các món ăn gì, mua thêm số vật dụng gì đó cho đầy đủ hơn các buổi họp mặt ăn uống v. v. Nhất là cháu gái của tui, nó mê dì nó, uncle của nó lắm. Nó mong đợi, gọi điện tám tám tám với dì nó kể đủ thứ chuyện trong nhà và trong tâm hồn trẻ thơ của nó...
Và sau kỳ nghỉ vui vẻ với gia đình, vợ chồng con gái nhỏ lục tục xếp dọn đồ đạc ra xe để chuẩn bị về nhà chúng nó. Là tui lại "rộn ràng" trong bụng. Mà rộn ràng theo cái kiểu nao nao, bâng khuâng, bắt đầu thấy trống trải... Lần này nó về chơi mấy hôm nhân dịp lễ July 4th, Quốc khánh nước Mỹ. Bữa đó tui đi chùa Việt Nam xế trưa mới về. Hỏi qua điện thoại trước hơn tiêng, chúng nó nói sắp về tới, đang ghé mua pháo bông. Khi tui về nhà thì chúng nó đang ăn crawfish với nhau. Tui thấy vui và hạnh phúc. Tui ngồi chơi với cả nhà một lát rồi đi nghỉ. Trời rất nắng nóng bên ngoài, cô bạn hàng xóm cách bên kia đường gọi, chở đến nhà một chị bạn già để cô ấy hái rau mùng tơi... Tự dưng tui có cảm giác như mình đang ở quê nhà. Không khí gia đình và bạn bè thật ấm áp. Tui luôn có đủ thứ cảm giác này nọ trong tâm hồn khi chạm đnế những hình ảnh cụ thể trong cuộc sống như thế.
Và sau những ngày họp mặt, tụi lớn trở lại với công việc, tụi nhỏ tiếp tục khoá học hè ở trung tâm. Tui lại vui với em chó, em thỏ và khu vườn rau trái. Mèn, cái bụng trống trải dữ ! Tui lại có cảm giác như ngày xưa ở bên nhà, sau mỗi chuyến về thăm nhà của các con, tui luôn bâng khuâng nhớ tụi nó và cứ mỗi khi nấu món gì là cứ nghỉ mình chưa làm cho chúng nó ăn cái này cái nọ, quên gói ghém cho nó mấy thứ mình dự tính...hihi...Tui bềnh bồng trong cái thứ cảm xúc ấy hơn tuần lễ. Tui text cho con út nói như vậy. Nó bảo tui rằng " vớ vẩn quá người ơi!", Và hình như tui cũng vớ vẩn thiệt. Vài hôm, tui nói Mẹ chưa kho cá kho tộ, nấu canh chua cho tụi con ăn. Nó nói Mẹ lo ăn uống nhiều thứ cho có sức khoẻ đi chơi đó nghe! Và cuối tuần nó gửi cho mấy tấm hình nó làm đồ ăn cho cả nhà coi. Thiệt là... giỏi quá! Coi bộ con út nấu ăn giỏi hơn chị nó. Kỳ trước nấu bún bò Huế nhiều toping. Nấu bò kho.v.v..Nên hôm về chơi nói Mẹ đừng nấu bún bò nhe, tụi con nấu một nồi, ăn xen kẻ cả tuần mới hết. Nhìn mấy tấm hình chụp món ăn nó làm, tui rất vui và ấm lòng. Thương thiệt thương cái sự cần mẫn của con út. Thế là tui bớt chút nhớ nhung, trống trải, cái cảm giác của mấy ngày qua. Tui ổn hơn với cảm xúc có phần trở lại quân bình. Mỗi ngày thức dậy khi nghe tiếng mấy cha con chúng nó chuyện trò trong bữa ăn sáng. Tụi lớn đi làm. Có hôm họp online ở nhà một lát rồi đi ( hình như do múi giờ ). Tụi nhỏ đợi xe trường tới. Tui lại rề rà cà phê vườn, ngó nhìn hoa trái một hồi mới bắt đầu đi bộ. Có hôm nắng lên cao, trải đều cả góc sân sau, tui vẫn mãi nhìn lũ chim dạn dĩ kiếm ăn trong sân, lại có nhóm chim chuyền cành bên kia bờ rào líu lo, lảnh lót , tui mới bắt đầu...
Một ngày ở đây trôi qua rất nhanh. Thoắt cái giữa trưa, nghỉ ngơi ăn uống. Thoắt cái xế chiều...Vậy nên tui cứ hay bị bỏ qua những ý tưởng định viết, chợt hiện lên trong đầu trên đường đi bộ, nhưng về nhà, ngồi vào bàn trước computer hay đi rảo trong vườn hoặc nằm trên giường, dán mắt vào cái smart tivi là thời gian vun vút như bóng câu qua cửa sổ. Hihi. Tui cũng còn có niềm vui nấu nướng. Thật hạnh phúc khi tụi nhỏ về ăn cơm, cứ thích những món ăn Bà nấu, hít hà khen ngon. Thỉnh thoảng, bé gái còn thủ thỉ với Bà để order món ăn bé thích... Tuổi thơ thật dễ thương, trong veo như kính. Những câu chuyện bé kể, những cử chỉ nũng nịu đáng yêu, những tiếng cười giòn tan, cả những lúc có giọt nước mắt giỗi hờn đều làm cho Bà yêu cháu lắm. Các cháu là niềm an vui cho tuổi già, đã luôn cân bằng cảm xúc cho Bà Ngoại. Thằng anh giờ cao hơn Bà, tính tình trầm tĩnh, ít thể hiện hơn em gái nhưng cũng rất là tình cảm...
Trẻ thơ lớn lên từng ngày và người già mỗi ngày cũng già thêm một tí. Đó là qui luật thôi mà!

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2025

Niềng răng

Cháu Ngoại được Mẹ nó dắt đi Nha sĩ chăm sóc răng. Tụi nhỏ thời đại văn minh từ trong nước đến ngoài nước đều được chăm chút kỹ càng.
Hai hôm trước, thứ ba, buổi chiều đi học về có hàm răng mới niềng, con em nó líu lo méc với bà rồi cũng ríu rít coi bộ như chăm sóc anh nó dữ lắm! Thằng cháu giờ đã có chiều cao hơn hẳn Bà Ngoại, trong nhà, nó chỉ thua Ba nó về chiều cao tí xíu. Thế nhưng mới niềng răng nên cũng hơi khó chịu chút và đôi lúc nhăn nhó vì đau. Phải ăn các thứ đồ ăn cắt nhỏ hơn, mềm hơn bình thường. Không được ăn chíp vì dễ dính vô răng khó vệ sinh mà cái món này là khoái khẩu của tụi nhỏ. Thế là buổi tối đầu tiên, tui có dịp chỉ cho nó cách dùng cây kim xâu sợi-chỉ -xỉa-răng, là vật bất ly thân của tui từ hồi được Nha sĩ chăm sóc. Haha. vậy là buổi tối có hai bà cháu lui cui với hàm răng của mình. Thương thằng bé thấy ê ê cái hàm răng nên còn ăn uống dè sẽn, nhón nhén. Hôm mới làm răng về, con bé em muốn báo cho con Dì nó biết. Cứ hỏi tìm điện thoại của Bà để text kể với Dì. Mẹ nó nói với Dì thời gian gắn niềng răng khoảng từ 1,5 tới 2 năm. Chỉ khó chịu thời gian đầu rồi sau đó sẽ quen dần thôi! Chỉ cần chú ý vệ sinh niềng và răng thường xuyên là ok thôi mà.
Thấy thằng bé đang còn hạn chế việc ăn uống. Thương.Nên Bà Ngoại cũng đã khuyến khích nó:
Mèn ơi, muốn đẹp thì phải chịu khó chút vậy mà! ( Đó là chưa kể phí làm đẹp ấy cũng không hề nhỏ.) Hihi ( Note:Chọn mấy tấm hình hai cây táo trong vườn đầy trĩu quả nhưng chắc răng niềng chưa ăn được, trêu ghẹo chơi!)

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2025

Tinh khôi

Viết tặng các em học trò TNSP nk 1986-1990 nhân dịp gặp nhau mừng sinh nhật tuổi 50 tại quê nhà.
Những cô cậu học trò
Ngày ấy
Hồn tinh khôi
Và ánh mắt trong veo
Không biết ưu tư nắng-sớm-mưa-chiều
Chưa xao xuyến
Khi hè sang phượng nở.
Em lớp Sáu, hiền ngoan trang sách mở
Nghe ngoài kia chim ríu rít chuyền cành
Rồi mong sao giờ học hãy qua nhanh
Tiếng trống giờ chơi: Tha hồ chạy nhảy...
Thời gian như dòng chảy
Lớp Chín- Tuổi mười lăm.
Có đôi khi lòng gợn chút bâng khuâng,
Trang sách mở ra, bồn chồn nỗi nhớ...
Nghe ngoài kia
Gió lao xao...đang thầm thì với lá
Hàng cây xanh toả bóng mát thân thương
Mùa Hè đến rồi
Chùm phượng vỹ vấn vương
Nhớ biết mấy, ngày chia xa trường lớp!
Thời gian như dòng sông
Cứ trôi về phía trước
( Những dòng sông có ngừng lại bao giờ! )
Như đời người luôn có những ước mơ
Ấm áp. Nồng nàn. Trái tim rộn rã.
Đi qua cuộc đời có giấc mơ êm ả
Có khúc quanh bão tố, cuồng phong...
Quý giá vô cùng giây phút thong dong
Ngồi lại bên nhau
Nhắc kỷ niệm hồn nhiên tuổi nhỏ...
Ai cũng có một thời để nhớ
Để nâng niu
Khi năm tháng chất chồng thêm.
Có những điều mình không dễ gì quên...
Cám ơn các em vẫn nhớ về trường cũ
( Với Thầy Cô và bạn bè một thuở )
Mừng ngày gặp nhau - sinh nhật tuổi năm mươi,
Luôn bình an, hạnh phúc nhé!
Học trò ơi!
Houston Jun 05, 2025