Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2025

Niềng răng

Cháu Ngoại được Mẹ nó dắt đi Nha sĩ chăm sóc răng. Tụi nhỏ thời đại văn minh từ trong nước đến ngoài nước đều được chăm chút kỹ càng.
Hai hôm trước, thứ ba, buổi chiều đi học về có hàm răng mới niềng, con em nó líu lo méc với bà rồi cũng ríu rít coi bộ như chăm sóc anh nó dữ lắm! Thằng cháu giờ đã có chiều cao hơn hẳn Bà Ngoại, trong nhà, nó chỉ thua Ba nó về chiều cao tí xíu. Thế nhưng mới niềng răng nên cũng hơi khó chịu chút và đôi lúc nhăn nhó vì đau. Phải ăn các thứ đồ ăn cắt nhỏ hơn, mềm hơn bình thường. Không được ăn chíp vì dễ dính vô răng khó vệ sinh mà cái món này là khoái khẩu của tụi nhỏ. Thế là buổi tối đầu tiên, tui có dịp chỉ cho nó cách dùng cây kim xâu sợi-chỉ -xỉa-răng, là vật bất ly thân của tui từ hồi được Nha sĩ chăm sóc. Haha. vậy là buổi tối có hai bà cháu lui cui với hàm răng của mình. Thương thằng bé thấy ê ê cái hàm răng nên còn ăn uống dè sẽn, nhón nhén. Hôm mới làm răng về, con bé em muốn báo cho con Dì nó biết. Cứ hỏi tìm điện thoại của Bà để text kể với Dì. Mẹ nó nói với Dì thời gian gắn niềng răng khoảng từ 1,5 tới 2 năm. Chỉ khó chịu thời gian đầu rồi sau đó sẽ quen dần thôi! Chỉ cần chú ý vệ sinh niềng và răng thường xuyên là ok thôi mà.
Thấy thằng bé đang còn hạn chế việc ăn uống. Thương.Nên Bà Ngoại cũng đã khuyến khích nó:
Mèn ơi, muốn đẹp thì phải chịu khó chút vậy mà! ( Đó là chưa kể phí làm đẹp ấy cũng không hề nhỏ.) Hihi ( Note:Chọn mấy tấm hình hai cây táo trong vườn đầy trĩu quả nhưng chắc răng niềng chưa ăn được, trêu ghẹo chơi!)

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2025

Tinh khôi

Viết tặng các em học trò TNSP nk 1986-1990 nhân dịp gặp nhau mừng sinh nhật tuổi 50 tại quê nhà.
Những cô cậu học trò
Ngày ấy
Hồn tinh khôi
Và ánh mắt trong veo
Không biết ưu tư nắng-sớm-mưa-chiều
Chưa xao xuyến
Khi hè sang phượng nở.
Em lớp Sáu, hiền ngoan trang sách mở
Nghe ngoài kia chim ríu rít chuyền cành
Rồi mong sao giờ học hãy qua nhanh
Tiếng trống giờ chơi: Tha hồ chạy nhảy...
Thời gian như dòng chảy
Lớp Chín- Tuổi mười lăm.
Có đôi khi lòng gợn chút bâng khuâng,
Trang sách mở ra, bồn chồn nỗi nhớ...
Nghe ngoài kia
Gió lao xao...đang thầm thì với lá
Hàng cây xanh toả bóng mát thân thương
Mùa Hè đến rồi
Chùm phượng vỹ vấn vương
Nhớ biết mấy, ngày chia xa trường lớp!
Thời gian như dòng sông
Cứ trôi về phía trước
( Những dòng sông có ngừng lại bao giờ! )
Như đời người luôn có những ước mơ
Ấm áp. Nồng nàn. Trái tim rộn rã.
Đi qua cuộc đời có giấc mơ êm ả
Có khúc quanh bão tố, cuồng phong...
Quý giá vô cùng giây phút thong dong
Ngồi lại bên nhau
Nhắc kỷ niệm hồn nhiên tuổi nhỏ...
Ai cũng có một thời để nhớ
Để nâng niu
Khi năm tháng chất chồng thêm.
Có những điều mình không dễ gì quên...
Cám ơn các em vẫn nhớ về trường cũ
( Với Thầy Cô và bạn bè một thuở )
Mừng ngày gặp nhau - sinh nhật tuổi năm mươi,
Luôn bình an, hạnh phúc nhé!
Học trò ơi!
Houston Jun 05, 2025

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2025

Thêm một niềm vui

Thật ấm áp trong mùa Phật đản này khi tình cờ liên lạc được với học trò thế hệ 1975 đang ở NC. Thật ra, Cô Trò tui đã liên lạc trên fb từ nhiều năm nay rồi. Nhưng biết về thực tế cuộc sống hiện nay thì không am tường lắm.
Trước lễ một tuần, Sư Cô và mấy bạn Phật tử trong Đạo tràng Cam Lộ qua North Carolina dự lễ(Chùa Cam Lộ đã tổ chức trước) ở Chánh Giác Chùa Quê. Tui không tham gia trong nhóm ấy. Thật tình, chưa thấy hào hứng và cũng đang bị cảm ho chút xíu. Thế nhưng ở đời có những sự bất ngờ vô cùng thú vị. Và có khi những bất ngờ đó đem lại cho con người ta niềm vui, cũng có khi là sự tiếc nuối. Với tui, hình như cả hai. Một hôm qua fb, tui thấy Mai Vân được tag trong bài của HV về những hình ảnh sinh hoạt văn nghệ buổi Đại lễ Phật Đản ở Chánh Giác Chùa Quê. Đúng là trái đất tròn và nước Mỹ rộng lớn thế nhưng người ta vẫn tìm ra nhau trong mối cơ duyên kỳ diệu. Vậy là tui kể cho Sư Cô nghe. Nhân có Thầy trụ trì ( là cháu của Sư Cô ) nghe luôn.
Thân tình kết nối. Con gái lớp trưởng A7 1995 của tui ở TNSP cũng trong đội múa. Cám ơn mọi nhân duyên, Cô Trò tui đã có thêm niềm vui trong mùa Phật đản này. Hẹn gặp nhau trong một dịp gần.

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2025

Vẫn ngôi trường, ngôi trường cũ.?..

Tui là người có cái tật rất lớn: luôn ngẫu hứng một cách bất chấp! Cái tật đó theo tui từ hồi nhỏ xíu cho tới bay giờ, ngoại thất tuần!
Thuở bé, đang hào hứng chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng cho cuộc đi chơi với các anh chị trong nhà, bỗng dưng tui tuyên bố: không muốn đi nữa! Mỗi lần về thăm Bà Ngoại hoặc Bà Ngoại lên thăm, lúc chia tay, mười lần như một, phút chót vẫn là một màn chạy theo đoạn đường rồi khóc hù hụ, giẫy đành đạch... Lớn lên chút, thời thiếu nữ, đạp xe qua cầu đứng lại nhìn xuống dòng nước chảy...mông lung thế nào mà chiếc guốc rớt luôn xuống dòng sông. Đi học với đám bạn, mùa Đông xứ Huệ, mưa phùn gió bấc, mặc áo mưa gài nút ngược phía sau lưng, rút hai tay vô trong, để hai tay áo mưa bay trong gió như đang ngoắc ngoắc ...rồi cả đám con gái khoái chí đùa giỡn trong cái lạnh... Có khi chớm Hè, đạp xe đi học được nghỉ, rủ nhau về phía biển Tư Hiền, qua hồ sen làng Mỹ Á, mơ mộng thế nào, nghịch ngợm thế nào mà...phi luôn xuống hồ sen! Bộ áo dài trắng và chiếc xe đạp ngập trong bùn và làm bầm dập một đám sen hồng vào Hạ! Báo hại mấy đứa bạn chạy vô nhà người ta gần đó mượn áo mưa để tui mặc ra ngoài, để có đủ tự tin đạp xe, mặc áo mưa trong nắng, về nhà!
Lớn hơn chút nữa, kỳ thi Tú Tài 1 ban C bận rộn với bài vở là thế mà cũng "nhín" nhiều thời gian để làm thơ, đánh máy, ra tập thơ đầu tay "độc bản" cho mình...và cái kết là rớt kỳ thi ấy vì thiếu 0,25 ( không thi nhiệm ý môn Thể dục ). Một năm học lại. Khắc khoải trong hối hận và..."ngẫu hứng" học khùng điên đêm ngày... Kỳ thi năm sau Tú Tài 1 ban C hạng Bình! Lại có dịp "ngẫu" để xin gia đình qua Đà Lạt học lớp 12 C Bùi Thị Xuân. ( Chắc có lẽ rút được kinh nghiệm và trưởng thành hơn xíu nên cuối năm lớp 12 Bùi Thị Xuân, tui đã đậu Tú Tài 2 một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhõm. Hihi ) Cái sự "ngẫu" của tui là vì lúc đó đọc "Đỉnh gió hú" và rất mê. Tui cũng đã toại nguyện vì đã trải qua những đêm lạnh Đà Lạt cùng với các bạn và các chị sinh viên ĐH Đà Lạt ở cùng trong lưu xá Nhị Trưng của quý Sư Cô Huệ Phước. Những đêm thức khuya học bài thi, rộn ràng ăn uống, tưng bừng đùa giỡn và nhìn qua cửa kính, đồi thông ngả nghiêng trong từng cơn gó hú bên ngoài ( Lưu xá nữ tụi tui nằm trên đồi ở đường Võ Tánh, nhìn sang đồi bên kia là Chùa Linh Sơn ).Tui cũng đã từng liên tưởng vẻ đẹp của Đồi Cù, của từng khuôn viên đồi dốc trong Viện đại học Đà Lạt trước khi xin gia đình qua đây học.
Dài dòng một chút khi nói về cái sự ngẫu hứng hay cũng có thể là cái sự mơ mộng của tui từ bấy đến giờ. cũng có thẻ cho rằng đó là một trạng thái cảm xúc thái quá, đôi khi hơi "vượt ngưỡng", nó như sóng tràn bờ mà người ta định nghĩa cho từ "lãng mạn". Nhưng dưới cái nhìn của một người nghiêm túc, rất Toán học, ví dụ như mấy người dạy Toán mà từ khi còn đi học cho tới khi đi dạy, tui rất "sợ" và "kính nhi viễn chi", thì cái sự ngẫu của tui cũng là cái tật "ẩu" quá mà thôi! Vì hình như là nó hơi vô nguyên tắc, nó quá thuộc về cảm xúc. Và điều đó cũng mới xảy ra vài hôm đây thôi. Tui tình cờ đọc một bài trên fb, tác giả V Đ Danh viết cái tút ngắn về Trường Đại Học Văn Khoa và hình ảnh ngôi trường cũ. Tui bồi hồi xúc động, phải nói là tràn ngập một cảm xúc hoài niệm trong tâm hồn. Tui bồi hồi. Bần thần nhớ về một thời tuổi hai mươi của mình. Những buổi học ở Giảng đường 2 ( hay 3 gì đó, quên rồi ) trên lầu cao nhất, lộng gió vì có khi không ai giành được chỗ ngồi bên trong nên ngồi hoặc đứng ngoài hành lang rất rộng. Cũng có khi được xí chỗ dùm cho nhưng đến trễ, không vô bên trong được. Tui nhớ những buổi học ở dãy lớp nhà trệt phía bên trái vào từ ngoài cổng, học môn ngôn ngữ của Thầy Trường và Thầy Trần Trọng San vào buổi tối..v.v.. Tóm lại là tâm hồn tui dạt dào nỗi nhớ. Và tui đã share lại bài ấy vô fb của mình với những hình ảnh trong nhạc phẩm " Con đường tình ta đi" của Phạm Duy mà tui đã từng, thế hệ tui đã từng, nghe đến thuộc lòng:
"... Hỡi người tình Văn Khoa
Bóng người trên hè phố
Lá đổ để đưa đường
Cho người tình Trưng Vương....
Í mèn ơi. Tui như gặp lại những bạn bè quen thân cũ khi thấy hình ảnh này. Và tui trân trọng share lên fb của mình. Thế nhưng! Chỉ vài tiếng sau, tui lọ mọ mở computer. Tui delete. Tui xin lỗi những bạn fb đã đồng cảm với tui. Tui gỡ xuống. Đôi khi tui không hiểu nổi mình và cũng không biết mình muốn gì. Đó cũng là một trong những cái sự ngẫu vô trật tự của mình.
Còn nữa. Tui lên google sáng nay để tìm hình ảnh ngôi trường cũ nhưng không có. Nhiều lần gõ Đại Học Văn Khoa. Rồi Đại Học Văn Khoa cũ .v.v..đều không có. Nhưng khi gõ Đại Học Xã Hội Nhân Văn thì đúng là gõ trúng cửa! Vô vàn hình ảnh mới mẽ, hoành tráng hiện lên. Bỗng dưng tui nhớ bài hát nào đó của Vũ Thành An.
"Vẫn ngôi trường, ngôi trường cũ.
Vẫn con đường, con đường xưa..."
Không phải như vậy đâu. "Vẫn" là vẫn trong tâm hồn, trong ký ức thôi! Không còn đó ngôi trường với khung cảnh cũ để người già có thể bồi hồi bước từng bậc cấp mà thổn thức với kỷ niệm xưa của một thuở thanh xuân. Không có con đường xưa đầy bóng cây hoặc xào xạc dưới chân mùa lá rụng để mà hồi tưởng áo trắng trường xưa...
Vậy đó. Thôi, quên đi. Sự thay đổi và phát triển là qui luật. Giữ được bình an trong tâm hồn là quý lắm rồi. Lâu lâu nhớ chút xíu cho nó đậm đà hương vị cuộc đời ( như người già hay nhạt miệng nên ăn phải đậm đà mới thú vị, dù người trẻ cứ phải luôn nhắc chừng ăn mặn không tốt cho sức khoẻ.), chút xíu thôi, đừng nặng lòng với quá khứ để hoài quay quắt với những câu hỏi tu từ trong lòng bàn tay. Bắt chước bạn già tui, chúc mọi người luôn an nhé, an thật nhé! Hihi.

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2025

Sinh nhật

Sáng sớm , mới thức dậy đã lọ mọ ngồi vô bàn, trước computer. Tui có thói quen lướt fb chút xíu rồi coi news. Hôm nay đọc được tin vui của bạn trên fb, tác phẩm mới của bạn vừa được phát hành. Tui vui và chia sẻ niềm vui với bạn. Gõ vô tiếng Việt để chúc mừng. Gõ xong bấm qua fb bạn. Trớt quớt. Giao diện fb trôi qua. Lọ mọ tìm vô trang của bạn. Bấm tới bấm lui một hồi cũng hoàn thành công việc.
Tiếp tục lọ mọ tìm tấm hình để chúc mừng sinh nhật một bạn khác, Ngọc Liên.
Tui nhớ sinh nhật bạn Liên tu hôm chúc mừng sinh nhật bạn Thuần lận. Tui cũng đã cố ý tìm tấm hình hồi xưa, mười năm hơn, hồi đi chơi với Thuần và Vân ở cà phê gì đó, hoặc hình ở quán Huế lúc Thuần với tui và Vân có Ngọc chụp hình cho, tui muốn post lên để nhắc lại kỷ niệm của tụi tui luôn, cho nó êm đềm, ấm áp vậy mà! Hihi. Nhưng mấy bữa đó, mò hoài không ra nên cuối cùng ké với các bạn chúc Thuần sinh nhật . Còn về sinh nhật bạn Liên, tui có ý định tìm tấm hình đen trắng chụp từ hồi 1981 trong một buổi sáng ngày đầu năm dưới ánh nắng trong veo trong sân trường Nguyễn Đình Chiểu ( mà bạn Liên đã nhắc lại trên fb mấy năm trước, tui đã saved ở đâu đó ) mà tìm tới tìm lui hoài không ra. Tui lại cố ý tìm tấm hình hồi 2014 họp lớp. Rồi 2018 tụi tui gặp lại nhau.v.v.. Nhưng không ra. Rồi khi bấm vô chỗ fb báo ngày sinh nhật của Liên, thấy có 2 hình. Nhưng tui chỉ muốn chọn một nên cứ bấm tới bấm lui mà không post lên được. Loay hoay một hồi, mất hơn nửa tiếng, fb tic tic cho biết Tuệ Vân đã nhắc tới tui trong một bình luận...Tui chưa dám mở ra. Mở ra sẽ bị "mắc kẹt" ở đó luôn rồi chưa xong việc chúc bạn Liên ngày sinh nhật, vốn đã trễ hơn bên nhà một ngày rồi. May quá, tui tìm ra được hình năm trước về cà phê với bạn bè. Có cả hình với Thuần nữa... Tui dowload xuống. Tắt computer. Nhét điện thoại vô túi áo khoác và ra đường.
Buổi sáng mát rượi hơi gió Xuân, cỏ hoa bên đường tươi rói. Thằng cháu hôm nay có buổi hoà nhạc ở trường cấp 3 sau giờ lunch ở trường nó nên mặc đồ bảnh tỏn đồng phục biểu diễn. Đôi giày không chịu bỏ trong túi mà cứ xách trên tay còn vẫn mang giày đi học mọi ngày. Bà Ngoại nó phàn nàn sao không bỏ vô ba lô hay túi xách riêng thì nó : It's ok Bà Ngoại! Haha. Khoảng cách thế hệ và cái sự khác văn hoá. Tụi nhỏ bạn cùng trang lứa trong xóm cũng rứa! Hôm nào có đứa chơi thể thao trong trường, cũng xách tòn teng đôi giày thể thao, đâu có bỏ vô túi xách gọn gàng như người già vẫn luôn chu đáo!
Tui lấy điện thoại ra bấm bấm trong lúc xe bus đến đón học sinh. Gửi lời chúc mừng sinh nhật bạn tui và một lát sau đọc lời comment của Vân... Bạn Bích Thuận nhắc về cây mận ở nhà bạn ấy... Tui luôn loay hoay với những hình ảnh và ý tưởng của bạn bè. Có rất nhiều dự tính nhưng vẫn chưa thực hiện được, kể cả những dự tính như là những ước mơ. Vậy nên có nhiều khi tui chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình giữa tiếng chim hót rộn ràng trên đường đi bộ hay ngồi trong khoảng vườn sau yên ắng, nghe gió nhẹ lao xao trên cây lá mùa hoa trái Xuân Hè. Lòng nhẹ nhàng chút vui, chút ấm trong chánh niệm. Những người bạn già của tui, những người bạn thời hai mươi tuổi nay đang trong lứa tuổi bảy mươi. Chúc mừng sinh nhật các bạn tui, luôn vui tươi, khoẻ mạnh, bình an nhé!

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2025

Lập Xuân

Trong cuộc sống, tui luôn luôn là người chậm một bước (hoặc nhiều bước) theo tốc độ bình thường của mọi người. Ngày xưa trắc nghiệm tâm lý học trong môn học này thời sinh viên, tui có chỉ số của người phản ứng chậm. Tui hiểu tui về góc độ này nên luôn cố gắng tự áp dụng phương pháp bù trừ nhưng vẫn không đuổi kịp người đời. Mệt quá, sợ đuối sức nên: Thôi kệ!. Hihi.
Nhập đề lung khởi dài dòng tí xíu vì hôm qua là ngày "lập Xuân" mà hôm nay tui mới viết .Mấy hôm trước đó, thực ra cả hơn tuàn lễ, trời lạnh bốn mấy độ F vào buổi tối, nhưng ban ngày ấm, bảy mấy tám mươi độ, nắng trong veo, gió mơn man. Mười năm trước Nhung nói với tui là Houston đẹp nhứt vào tháng này. Tui cũng cảm nhận như vậy theo thời gian. Vậy mà sáng hôm qua, tui từ trong nhà ấm áp, bước ra đường , đi với cháu ngoại ra chỗ xe bus trường nó đón tụi nó trong xóm quanh nhà đây, cháu lên xe là Bà đi bộ buổi sáng như mọi ngày. Lúc nãy trong nhà, tui ỷ y không lạnh nên chỉ mặc một áo ấm, ai dè trời lạnh như mùa Đông dù có nắng rất đẹp và gió không nhiều lắm. Tui phải quay về nhà mặc thêm áo lạnh nữa, đội nón len và mang bao tay. Chà, ấm dữ! An tâm rồi nhe.
Đi ra phía bờ hồ, gặp hai người mới quen mấy bữa trước. Cô chú ấy (nhỏ hơn tui) là dân Rạch Giá, đã nghỉ hưu, qua từ nhiều năm trước, đang ở thành phố cách 2 tiếng rưỡi, lên thăm gia đình con trai vài tuần mỗi vài ba tháng, vẫn giữ thói quen hỏi theo thứ bậc trong gia đình của người đối diện để tiện xưng hô. Họ cũng mặc đồ ấm và đang turn quay về vì đã đi từ trước. Họ cũng nói tự dưng hôm nay lạnh ngang. Rồi câu chuyện kéo dài hơn mươi phút là đường ai nấy đi. Tui thấy vui vui trong lòng. Kể với họ xưa tui có mấy cô bạn người Rạch Giá ở chung nhà trọ thời mới vô Đại học năm thứ nhứt. Họ kể về quê nhà đã có rất nhiều đổi mới...Và hình ảnh trong câu chuyện cứ theo tui trong bước đi, không còn thấy lạnh nữa vì vui câu chuyện vừa rồi và cũng vì đã mặc đồ đủ ấm...
Hai bên đường, hàng cây đã bắt đầu lên mầm lá non. Có cây đã ra xanh mướt lá lao xao trong gió. Có cây ra bông và bắt đầu kết trái như loài thông. Tui ngang qua mấy cây hoa đào màu trắng đã ngã sang màu ngà và hoa cũng không còn tươi như vài hôm trước. Đó là những cây bông nở rộ vào hôm thư Hai. Hôm ấy tui đi ngang, tình cờ nhìn thấy bông trắng, hồng nở sáng rực cả một khúc đường, nhất là chung quanh hồ bơi của khu vực (mà cả tuần trước, tui không đi bộ hướng này nên không thấy sự chuyển biến của nó) không còn những cây trơ cành khẳng khiu. Dừng chân dưới cội hoa ngắm nghía một hồi với suy nghĩ trong đầu có nên về lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình trong thời khắc này không? Bởi vì ngày thứ Ba tui có hẹn khám sức khoẻ thường năm mà đợi đến thứ Tư thì "hoa tàn, nguyệt lặn, gió thổi mây bay..." Hihi. Nghĩ là làm, dù tui cũng đã "phản ứng chậm" theo bản tính là không mang theo điện thoại để gặp hoa đẹp bên đường trong tiết lâp Xuân. Đây không phải là lần đầu mà đã rất nhiều lần tui rảo bước về nhà lấy điện thoại ra để chụp vài tấm hình hoa nở theo từng mùa ở khu vực này. Đôi khi thấy mình cũng tưng tưng, tốc tốc xíu. Nhưng không sao, dù có "phang duyên" (mới nghe Thầy Pháp Hoà giảng) thiệt đó, nhưng luôn quay về chánh niệm nên vườn tâm tuệ giác vẫn nở trăm hoa, (hơi tự tin . Hihi).
Miên man với những ý nghĩ tự-khen-mình, bạn hiền tui gọi nói đang bắt đầu từ nhà ra xe đến tui. Người bạn tên Linh già hơn tui vài ba tuổi rất dễ thương. Bạn thích được tui nhờ những việc cũng rất dễ thương như mua giùm tui vài thứ gì đó, gửi dùm tui vài thứ gì đó.v.v..tui cần ngay và luôn mà con cái tui bận đi làm không thể thực hiện liền theo ý muốn của tui được. Và bạn tui rất là chu đáo luôn sẵn sàng. Bạn già của tui thường hẹn gặp để chở tui đi chơi đâu đó, mua vài thứ gì đó và ăn uống chút gì đó cho vui. Vậy là tui trên đường trở lại nhà để khoảng nửa tiếng nữa bạn ấy đến...
Ngày lập Xuân nên thời tiết cũng "lập Xuân" cho vừa lòng người. Đến buổi trưa, trời không còn lạnh nữa mà rất mát, rất dễ chịu. Tụi tui đi mua mấy thứ kem chống nắng, sữa dưỡng da gì đó cho những ngày mùa Xuân chuẩn bị sang mùa Hè. Mèn ơi, mùa Hè ở đây là siêu nắng, siêu nóng luôn đó. Dù mùa Xuân bắt đầu từ 20 tháng Ba cho đến 20 tháng Sáu nhưng không đợi đến Hè đâu, tháng Năm, tháng Sáu là tha hồ nắng! Chắc tháng Ba ở đây là tháng đẹp nhất trong mùa Xuân. Còn bên nhà thì tháng Ba bắt đầu nắng nóng, nước sông Tiền bắt đầu có nhiễm mặn theo mùa gió chướng, thời tui dạy học, đó là nhận định theo ký ức. Có thể bây giờ đổi khác. Thời khắc lập Xuân cũng theo ký ức thời thơ ấu ngoài quê Huế xa xôi hình như vào tháng Giêng, có gió bấc, mưa phùn và lạnh lạnh.
Mọi thứ theo năm tháng trôi qua đều đổi khác, kể cả quan niệm sống và cách hành xử của con người. Mỗi chúng ta quá nhỏ bé trước cuộc đời này, đâu thể nào ngăn lại được. Vậy nên, ghi lại khoảnh khắc lập Xuân của nơi này, giờ đây, với vài ý nghĩ và hình ảnh như một nhắc nhở về sau chút kỷ niệm trong dòng chảy không ngừng của thời gian.

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2025

Nhớ những người nơi cũ

Mấy ngày nay trời vào xuân ấm áp dễ chịu. Nắng trong veo. trời xanh thắm một màu như trong thơ mùa Thu của Nguyễn Khuyến, làm cho tâm hồn tui cũng nhẹ nhàng. Tui không áy náy băn khoăn chi về cái sự già, sau khi tui loay hoay gõ-cửa-trái-tim của các bạn, không ai nỡ trách cứ người già lẫm cẫm.
Vậy là tui vui lắm rồi. Yên tâm rồi. Đi bộ ung dung trên đường, lòng thênh thang theo làn gió mát mà rộn ràng nhớ bạn bè một thuở và...cả bây giờ, mỗi đứa một khoảng trời riêng, mỗi đứa có một cuộc sống khác nhau. Nhớ để mà nhớ, mong để mà mong vậy thôi mà. Ví dụ như nghe bạn Dz Vân nói về cà phê và độc ẩm trà mỗi sáng. Tui cũng rứa. Cà phê sân sau vườn . Một mình. Nghe chim hót, nhìn mây bay, săm soi mấy mầm cây mới nhú. Và nghĩ mông lung rằng sao không có dịp ngồi với bạn bè, bên nhau, lặng yên thôi, nhấp một ngụm trà...cũng đủ thấy cuộc đời đẹp quá! Mà hình như tui cũng có dịp được ngồi bên nhau như thế, cũng nhấp một ngụm trà thơm lắm bạn pha cho...Mà có lặng yên đâu, tui nói như không còn thời gian để nói và bạn cũng nhấp nhổm đứng lên, ngồi xuống, xếp đặt cái này cái kia, ghé tới ngồi bên nhau xíu rồi lại cùng nhau vội vàng đến chỗ hẹn với bạn bè! Bởi vậy cho nen tui mới nói là chừ già rồi nhưng cứ sống trong mộng tưởng. Nghĩa là cứ nghĩ, cứ ước thôi. Nghĩ về những người nơi cũ và ước ngồi bên nhau kể chuyện đời xưa. Nhưng khi gặp nhau rồi nói bao nhiêu cũng chưa đủ, kể bao nhiêu cũng chưa hết. Tui bỗng nhớ lần trước về, gặp nhau chưa nói được chi, lo lăng xăng chụp hình...rồi hết giờ. Chia tay, ai về nhà nấy. Hết. Tui đang hình dung lại và mĩm cười một mình. Già cũng như con nít he. Thôi kệ.
Hôm trước tui nhắn tin cho Tuyết nói gặp nhau vui heng! Bạn ấy nhắn lại. Dạ vui lắm. Nhưng mà bạn bè có vấn đề về sức khoẻ...nguy cấp lắm Mai ạ.Tui lo. Tui như bước hụt chân trên đất! Nhưng không hỏi chi được thêm. Tui thầm cầu mong mọi người vẫn luôn được an lành. Mỗi ngày mở fb, thấy có bài viết, thấy có like, thấy có lời góp chuyện của bạn này, bạn khác là cảm giác như đang chuyện trò và còn được gặp nhau. Vui trong lòng già.

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2025

Chấp nhận...Già!

Không lẽ bây giờ chỉ vui thú điền viên, lui tới quanh quẩn trong vườn chuyện trò với cỏ hoa, cây trái? Bởi hình như đầu óc đang chậm hơn cái ngón tay gõ phím hoặc cái đầu điều khiển ngón tay gõ nên những câu chữ không rõ ý làm cho người khác hiểu chưa" đúng trọng tâm "ý của mình. Lại có khi "ba chớp ba nhoáng" không đọc cho rõ hàm ý sâu sắc của người viết rồi góp chuyện một cách u mê, lãng quẽ không giống ai. Đó cũng là lý do mà thỉnh thoảng có những câu được xoá đi, sau khi đọc lại, thấy vô duyên quá!
Hệ luỵ là hôm trước cà rỡn với bạn tui về cái sự bạn nhắc tới kỷ niệm " chút tình riêng " thuở còn đi học, chưa ra trường, nửa thế kỷ trước. Hồi đó có một giai đoạn học cả hai buổi trong ngày, nhà tui hơi gần trường nên buổi trưa nhóm bạn nhà xa hơn ghé qua ở lại cùng ăn trưa với nhau, nghỉ ngơi xíu rồi đi học tiếp. Ai cũng đem theo bữa trưa cho mình, tui thường có dưa cải chua và chén nước mắm cay-thiệt-là-cay mời các bạn. Chén nước mắm cay ấy đã đi vào trang lưu bút Phương Mai viết cho tui. ( Quyển lưu bút bằng giấy pelure màu xanh của Dz Vân tự đóng, tự trang trí tặng tui trước lúc ra trường. Tui vẫn đang mang theo và lâu lâu có dịp bạn bè gợi nhớ, tui mở những trang giấy hơi phai màu chút và những nét chữ của bạn bè tui làm sống lại biết bao kỷ niệm, sống động, dạt dào...Tui ôm trọn các bạn và những "câu chuyện hoa niên" của tụi tui. Có cả Trọng, cả Khanh, P Mai, Vân, Liên, Bông, Thuỷ, Tuyết, BThuận, Hiển, Thuần ...và nhiều nữa. Có bài thơ "Người đi đò dọc", có bài hát "Tóc mai sợi vắn sợi dài", có câu thơ " Người về đâu, người không về đâu. Chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu. Tôi cây me đứng run từng lá. Lá đã vàng rồi tôi cũng vàng theo..." của các nhạc sĩ, thi sĩ, mà các bạn Vân, bạn Thuần, bạn Tuyết đã chép lại, vẽ lại một cách rất...tài hoa. Có câu-viết-rất-văn-chương-của- Tuyết: " Huyền thoại kể rằng có một mùa mưa ngâu tháng Bảy. Với em, em sẽ kể cho con em nghe về một mùa mưa ngâu tháng Năm mà mưa không đủ ướt cánh để con chim thôi bay nên mùa Ngâu vỡ nát." ..v..v... Những kỷ niệm các bạn ấy viết, chưa chắc gì họ nhớ, nhưng tui thì đôi khi lại thuộc- nằm-lòng... ) Có nhiều lần bạn Bông nhắc với tui về kỷ niệm giai đoạn ấy, ví dụ như: ta nhớ hồi ấy ở lại nhà Mai ...v..v, với ngữ điệu luôn rất-tình-cảm (haha). Nhưng 2 lần tui về đều không gặp Bông mà chỉ có anh xã bạn ấy thay mặt đến chơi với lớp vì bạn bận việc riêng. Còn lần họp mặt sau, các bạn đã đến thì bạn ấy nhắn xin lỗi không đến được. Hôm trước, khi góp chuyện với nhau, khi tui làm bài thơ tặng nhân dịp Hồng Nhung về gặp bạn bè. Bông nói không tham gia nhưng bồi hồi khi đọc bài thơ.Tui bèn buông-lời-chọc-ghẹo bạn ấy. Nhưng chắc do cách nói vô duyên quá làm cho bạn ấy không hiểu ý. Và tại computer của tui không có tiếng Việt, tui gõ tiếng Việt xong rồi mới copy và paste qua fb, chưa kịp chỉnh để vô biểu tượng cảm xúc, tay lại chọt enter. Thôi xong! Tui lại ghét edit rườm rà. Nên ý văn mất đi sự dí dõm, khôi hài.Rồi hình hai câu đối thoại không khớp . Tui hết hồn! Phải nhắc lại là giỡn chơi mà!( để bạn không hiểu lầm rồi buồn tui.) Sau khi 2 đứa cười lăn cười bò ra vì "bé cái nhầm"! Khuya hôm sau, Bông gọi nói chuyện hơn nửa tiếng với nhau và tui biết được bạn ấy đang có cuộc sống an vui, hạnh phúc. Một giai đoạn tuổi già ấm áp, bận rộn nhưng hạnh phúc. Tui thấy vui trong lòng. Bạn bè tui vào lứa tuổi này vẫn còn có một nửa của mình để luôn sẻ chia, ấm áp dù có bận rộn và cực nhọc âu lo hơn tí xíu nhưng đây mới là những nghĩa tình cần thiết với nhau trong chặng cuối cuộc đời, quý biết bao nhiêu! Trong câu chuyện, bạn ấy đã chỉ cho nhiều bài thuốc dân gian hữu ích mà bạn ấy đã trải qua ...
Một hệ luỵ khác nữa mà tui rất áy náy là sự thiếu thận trọng và cái tính cách chân tình của mình đã làm cho tui hiểu sai nội dung bạn Dz Vân viết về cháu nội rất ngoan và dễ thương. Bạn tui chụp hình món đồ quá đẹp và sắc nét, cách diễn đạt nội dung quá tinh tế, văn phong tuyệt vời, sâu xa, tế nhị. Toàn là ý tại ngôn ngoại như những lời kinh trong lòng bàn tay mà bạn ấy thường đọc trên youtube. Vậy nên tui đã hiểu chưa tới , "tưởng bở", haha, góp chuyện một cách thiệt thà và vô duyên lắm khi bạn cho biết món đồ trong hình trên fb là bánh chứ không phải đôi giày! Ông Địa ơi! Tay nghề chụp hình của bạn thiệt là điêu luyện, làm tui nhìn trên hình thấy to nên cứ tưởng là đôi giày Nội đã mua cho bé thật! Mà những 2 đôi lận! Lại bé cái nhầm! Làm cho tui nghĩ là khoảng cách thế hệ, thẩm mỹ của người già khác với con nít thời nay nên bé đã không nồng nhiệt trước món quà của Nội. Tui nói lời xin lỗi cháu qua Bà Nội của cháu. Mặc dù Vân nói không sao đâu nhưng quả thật là tui rất xấu hỗ và muốn độn thổ! Thật là sai lầm và quyêt đoán một cách vô duyên. Tự hứa từ nay... Giống như học trò mắc lỗi bị làm kiểm điểm ngày xưa. Hihi. Đó là những hiện tượng trong giao tiếp vài hôm vừa qua đã làm cho tui băn khoăn về tuổi già của mình. Đã bắt đầu chậm hơn trong suy nghĩ ư? Nên điều nói ra không rõ ý để người nghe hiểu lầm và cái người khác nói mình cũng không hiểu rõ nên "lãng quẽ", tẽn tò, dễ bị quê độ, Nói nôm na là dễ mất lòng nhau và xấu hỗ.
Thì phải chấp nhận thôi. Chấp nhận thời gian, tuổi tác cứ như dòng sông chảy về phía trước. Đầu óc có nhạy bén hay hậu đậu thì cũng có lúc phải đổi thay. Hay là kệ. " Hay là mình cứ bất chấp " ( tui lại xí xọn lấy tựa đề bài hát của lớp trẻ ngày nay. Hihi), bất chấp sự lẩm cẩm, chậm chạp của tuổi già, cứ viết cho bạn bè, học trò và những người thân thiết... về những nghĩ suy và cảm xúc, về những kỷ niệm và tình yêu thương để đến lúc không còn đủ minh mẫn mà viết gì nữa, thì cũng sẽ không hối tiếc gì. Cứ vậy đi nhe.