Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Cháu Ngoại tập xe đạp





Cuối tuần, trời đẹp, gió nhẹ, nắng trong. Bà Ngoại rủ cháu ra sân sau tập xe đạp. Thằng cháu hớn hở làm cho thân già này bỗng dưng vui...
Từ hồi tháng tư, có lần thấy Mẹ nó cho nó ngồi lên xe và...đẩy. Sau đó kêu mệt quá vì Mẹ cứ việc đẩy và con cứ việc ngồi trên xe chạy ro ro,vui cười, reo hò, khoái chí. Từ bữa đó tới nay Mẹ nó bảo chân chân chưa với tới nên im re, không đụng tới xe nữa. Còn Ba nó, một lần cài quai nón bảo hiểm cho nó sát cằm thế nào mà nhéo thịt cằm hàm vô cái khoá dây nón nên nó cứ bịt hai tay vào cằm mỗi khi nói tới tập xe đạp.He he.

Vậy mà chiều nay Bà Ngoại thuyết phục được Ba nó cho nó tập xe  và "rủ rê" nó chịu ra tập là một kỳ công! Thằng cháu đứng bên chiếc xe đạp nhỏ xíu, dễ thương rồi ngoác chân qua yên xe một cách dễ dàng. Bà Ngoại mừng thầm "chắc lần này cháu đạp được vòng tròn rồi đây!". Thế là Bà và cháu hì hục đẩy tới đẩy lui, quanh qua quẹo lại... Tài xế nhí hai tay cầm ghi đông nhưng chưa biết lái nên cứ ủi vô tường và mấy chậu cây. Cho nên bà ngoại phải lồng một tay vô cầm giữa ghi đông và cánh tay vừa nâng đỡ người của tài xế cứ dựa vô một cách tự nhiên! Còn tay phải của Bà nắm lấy bàn chân mang giầy của tài xế, bám chặt với bàn đạp dể quay tròn theo vòng bánh xe. Báo hại thiết kế thế nào mà vòng đạp cứng ngắt vì bánh xe sau có 2 bánh bằng nhựa nhỏ gắn hai bên cho bé tập không bị té, Bà ngoại thì lêu khêu còn chiếc xe thì quá nhí nên Bà cứ phải khòm mình, nghiêng người để quay cái pedal-bàn đạp- theo vòng tròn đẩy xe tiến tới phía trước. Thằng cháu lúc đầu còn tập trung và khoái chí nên Bà Ngoại kêu:  Tới đi con! Đó, đó, vậy nhe! Chân con đè sát cái bàn đạp,nhấn tới nhe! Tức thì cháu y như lời đạp được hai vòng tròn (dĩ nhiên là có sự-kềm-và-nghiêng-cánh-tay của Bà cho cháu dựa, còn tay kia Bà vẫn giữ hờ cho bàn chân cháu dính trên bàn đạp!). Tới vòng thứ 3 thì chân trật ra, Bà Ngoại quành xe lại và nhắc cháu:
- Này, con cứ để yên chân này(chân phải) trên bàn đạp này nhe!
Tức thì thằng cháu bước xuống lom khom nhin hai bên bàn đạp rồi đọc 2 chữ dán trên đó: "eo-lơ, pi".
- Ừ, biết rồi, lên đi tiếp con!
 Đó là 2 miếng đề can một bên có chữ L, bên kia có chữ P. Cu Tũn lom khom nhìn xuống thấy và dừng lại đọc. Cháu đã biết được 26 chữ cái và đánh vần ghép lại một số từ quen thuộc mà có lẽ là do trực quan chứ không phải biết ghép vần. Ví dụ Costco,  Wal-Mart, Pluto
 Dumpty, Tom, Jerry... và Hoàng là tên của Tũn hoăc tên Ba Mẹ, Ông Bà Nội, Bà Ngoại...

Thằng bé bắt đầu không tập trung và lái cái ghi đông quẹo qua quẹo lai. Một hồi, Bà Ngoại vừa khuyến khích vừa năn nỉ thì Mẹ cháu về, vui mừng chạy ra động viên, cổ võ ...Hứng chí, Tũn ngồi lên xe, tiếp tục đạp với sự "kèm cặp" của Bà Ngoại. Hai bà cháu  biểu diễn một vòng là Tũn tuột khỏi xe, không tập nữa. Buổi tập đầu tiên xem như tạm dừng.

Suốt tuần sau đó, thằng bé vẫn còn niềm vui tập xe đạp. Nhưng có hôm tập được 2 vòng sân sau(mà do Bà lui cui đẩy nhiều hơn cháu tự đạp!)là tự cho phép mình dừng lại khi nhìn thấy con trâu đen bằng xi măng bị sứt mông:
- Broken, broken rồi!
Vừa nói vừa chạy lại nhặt 2 miếng xi măng bị vỡ đưa cho Bà Ngoại. Giải thích một hồi mới chịu bỏ xuống, đi tiếp. Chưa được vòng nữa, Tũn dừng lại lấy cái phểu của Ba nó dùng để pha nước vô thùng tưới cây ớt trồng-theo-phương-pháp-mới(!), đòi một tay cầm, một tay lái ghi đông. Bà Ngoại giải thích một hồi cũng khó thuyết phục, bèn tìm sợi dây treo toòng teng trước ghi đông. Ổn rồi , vậy là tiếp tục! Hai Bà cháu lại đẩy, lại đạp...Chiếc xe ủi bên này, cọ bên kia. Khi thì chui vô gốc cây tắc, lúc lại tông vào tượng sư tử màu trắng, rồi lại ủi vô cái mông con trâu bị sứt! Mèn ơi, hứng chí thế nào mà Tũn nhấn bàn đạp tới trong lúc Bà chuẩn bị quẹo lại làm cho 2 bà cháu chúi nhũi. Thằng bé bị té mà reo lên:
- Tũn bị "pheo"! Tũn bị "pheo"!


Vài hôm khác sau đó hình như thằng bé chỉ lấy cớ tập xe đạp để được ra out side vì vừa ra ngoài, Bà Ngoại xoa thuốc chống muỗi vào tay Bà rồi xoa khắp quần áo và những chỗ hỡ như sau cổ, trên trán, sau ót Tũn xong là Tũn níu Bà ngồi xuống lấy cục phấn to như quả trứng gà, vẽ trên sân xi măng những gì hiện lên trong trí tưởng tượng của Tũn. Ví dụ như: -Bà Ngoại vẽ Humpty, Dumpty ngồi trên tường bị té,
-Bà Ngoại vẽ Pluto đang nằm
-...      Vẽ Hoang Gi happy
-...      Vẽ Hoang Gi thinking
-            Hoang Gi so sad...
Cứ thế, cháu cứ tưởng tượng ra những đề tài và Bà sáng tạo
những bức tranh "không biết đó là gì". Làm sao Bà vẽ được đề tài: cái gối của Hoang Gi, cái gối bị duty, Mommy giặt cái gối, Mommy lấy gối trong máy giặt ra... Vẽ cái đèn, cái quạt, vẽ wifi, vẽ bluetooth, vẽ wifi đi ngủ rồi( hiện tượng này xuất phát từ Daddy cài giờ wifi trong tablet để Tũn chỉ được sử dụng trong thời gian ấn định sau khi đi học về, ăn cơm xong cho đến 8g30 tối là wifi đi ngủ ), vẽ chỗ điện sờ vô là bị giựt giựt đó( Đây là lời dạy của Mommy không được đụng tới mấy chỗ cắm phích điện-dù đã được thay hệ thống an toàn-)..v..v.. Cũng may mà Hoang Gi gật đầu trước mọi bức tranh Bà vẽ theo đề tài bạn ấy đưa ra để tiếp tục tưởng tượng ra nhiều đề tài khác nữa và diễn đạt bằng tiếng Tây tiếng ta lẫn lộn. Rồi, Bà cứ sáng tác những "hình vẽ Picasso" (xin lỗi Ngài danh hoạ) vì không thể trừu tượng hơn! Như vậy, việc tập xe đã trở thành thứ yếu.


Hôm khác, thằng cháu ra tập chưa được một vòng sân, nhìn
dưới gốc cây bên hàng rào,thấy con cò bằng xi măng trắng bị
bễ nằm ở đó lâu nay,  chỉ tay nói:
- Bà Ngoại, con cò bị gãy đó!
- Ừ, kệ nó con.
- Bà Ngoại get out!
- Thôi, đạp xe nhe! Nào! Nhấn chân trước nè...
Hai bà cháu "tập trung chuyên môn" được một lát. Đi ngang qua cây tắc, cháu đưa tay với, muốn bứt, làm chiếc xe loạng quạng. Bà "chỉnh đốn" bằng cách gồng tay trái cầm ghi đông, kềm và cho cháu tựa. Mèn ơi, thằng nhỏ muốn bước xuống và cứ:  I want trái tắc!  I want trái tắc!


Mới hôm qua, cháu níu tay Bà ra sân sau. Chắc là muốn tập xe đây! Ok, Bà ra ngay. Vậy là bôi thuốc chống muỗi, đội nón bảo hiểm, cài quai cẩn thận... Vừa đẩy vừa đạp được một vòng, ngang chỗ con trâu sứt mông, Tũn muốn nhặt hai miếng mông bị bễ cầm trên tay, làm như lái vững lắm vậy! Bà Ngoại không cho. Nó bằng lòng cất bên hè nhà và tiếp tục sự nghiệp tập xe! Lại thấy cái "hat màu cam" Cái nón đồ chơi của Tũn, muốn Bà cột trước ghi đông vì đã đội nón bảo hiểm rồi, đâu còn chỗ nào để đội! Mà hôm trước cũng từng muốn đội nhưng nhỏ quá, một tay phải vịn còn một tay nắm ghi đông y như mấy thanh niên cá-biệt-sành-điệu ở VN vừa lái xe vừa bấm điện thoại vậy Trời ạ. Bà Ngoại biểu đứng yên trên xe, Bà lấy dây cột cho nhe! Vừa đứng mấy giây, mọi người trong nhà nhìn ra qua cửa kiếng, thấy tướng tá ngon lành giống như cua rơ chính hiệu, lại đội nón bảo hiểm, cầm tay lái coi bộ vững vàng...nên trầm trồ, tấm tắc khen. Trong lúc Bà Ngoại lúi húi cắt sợi dây gai để treo toòng teng đồ chơi, dụ dỗ cháu tiếp tục tập. Thằng bé nhìn vô cửa kiếng thấy mọi người xúm xít khen, khoái chí thế nào mà tuột khỏi xe làm Humpty, Dumpty sit on the wall, rớt xuống đất...Hê hê.



Sự-nghiệp-tập-xe-đạp không biết sẽ phát triển tới đâu, kỳ trước thì chân ngắn quá, chưa với tới còn bây giờ thì chân đã dài lòng khòng cũng ...chưa đạp được!

Cháu Ngoại của Bà không-có-năng-khiếu-bơi nên học bơi cả năm rồi vẫn chỉ bồng-bềnh-cho-vui thôi. Còn tập xe đạp thì không biết thế nào đây!
Bà Cháu mình quyết tâm nhe! Mọi người cứ yên tâm đợi đấy!
( Ê, nói vậy chứ từ từ rồi cháo cũng nhừ thôi mà! Hơi lâu lâu xíu!)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét