Chiều cuối tuần
Tui tìm đọc được mấy dòng suy tư của bạn trước tình hình căng thẳng
ở quê nhà. Tui vui trong lòng dù bài viết của bạn nặng trĩu ưu tư và
hình ảnh đêm tối, trời mưa. Tui vui vì hơn một năm qua, không thấy chữ
nào của bạn trên blog lời quê góp nhặt...
Tui cũng đọc thấy hình ảnh người bạn thân thương của tui là phu nhân
của bạn. Hình ảnh bên bếp lửa qua lời thơ bạn hơi trầm lắng, gợi nhiều
suy tư về cuộc đời, về tình cảm thủy chung và tui thấy ấm lòng, rất ấm
lòng. Tui liền viết nhận xét để lại. Nhưng hình như qua nhiều công đoạn,
cuối cùng cũng không lưu lại được lời nhận xét đó. Lúc nãy, tui vô blog cũ
của bạn, thấy bài mà không đọc được bài. Blog hướng dẫn tui một đường
link khác tới trang viết của blog. Tui vô được. Mừng vui gì đâu á! Đọc rồi,
viết mà không lưu được. Rồi tui log out. Rồi tui về trang tui không vô blog
được. Mèn, làm khó tui quá! Đòi pass... Hú hồn! Cuối cùng đã ổn.
Tui rất nhớ chiếc cầu và dòng sông này. Tui đã
đứng đây chụp hình về phía ấy, nhà hai bạn! Hihi.
Dù sao, gặp được hai bạn như vậy tui rất vui. Mong hai bạn và mọi người
được bình an. Luôn luôn bình tĩnh, ở nhà cho an toàn, cẩn trọng... Rồi giai
đoạn căng thẳng sẽ qua thôi. Sẽ tới những ngày nắng đẹp.
Nào có gì đâu! Thì chỉ viết điều lòng mình đang mang nặng mà thôi. Cảm ơn vì đã đọc, đã đồng cảm.
Trả lờiXóa