Thứ Năm, 15 tháng 7, 2021

Thương thiệt là thương!

 


 

 Tình thương yêu bao giờ cũng xuất phát tự đáy lòng.

Tui luôn nghĩ vậy và cũng suy ra từ bụng mình như vậy.

Hôm kia hơi buồn xíu vì muốn kết nối em học trò già với người

bạn nhỏ làm nha sĩ ở trường tui dạy hồi xưa mà không được. Đúng

ra là "chưa" chứ không phải "không"! mà tui hấp tấp quá! Và cũng 

tại cái tính tui muốn làm gì là làm cho xong và cứ luôn lo nghĩ tào

lao dịch bộp nên sợ không như ý! (mà các con tui hay phê bình cái

tật bà Mẹ già hay tưởng tượng theo suy nghĩ của mình rồi tự làm

khó, làm khổ mình.) Hihi.

Tối khuya hôm đó, tui nhận sự hồi đáp lời mời kết bạn với tui của bạn 

nhỏ nha sĩ ở Minesota. Tui vui mừng text mesg. rồi đi ngủ, dù sau đó 

nghe ting ting mà ko dậy mò điện thoại. Sáng ra sau khi tập khoảng nửa

tiếng vài động tác yoga, mò điện thoại và đọc lời nhắn của bạn nhỏ ấy.

Tui text liền. Và bạn gọi liền. Hihi. Đúng ý tui quá! Bạn nói gọi nói cho

nhanh và nhiều. Chút xíu phải lái xe đi làm. Sau đó, vừa ăn, vừa lái xe, 

bạn vui mừng kể chuyện với tui. Mèn, bạn đi làm về là túi bụi cơm nước, 

nhà cửa... Con cái đã lớn, đứa trai làm dược sĩ đi làm 2 năm, đứa gái đang 

học về kế toán... Bạn bận rộn, già cả (!) nên mắt mũi kèm nhem, lâu lắm 

mới mò lên fb. Do vậy, bạn hồi đáp tui hơi trễ... Ui, bạn ơi còn nhớ nhau là 

quý rồi! Tui lại nhắc tên cô học trò già của mình và nói ý muốn gặp nhau 

của họ. Không hề bất ngờ khi nghe bạn nha sĩ reo vui rồi nhắc lại những 

kỷ niệm của họ. Ngay sau đó, tui tài lanh text ngay cho học trò...

Hôm nay, coi như tui đã hoàn thành nhiệm vụ khi cả 2 đều nhắn cho tui 

họ đã liên lạc và tâm tình với nhau.


 

Vậy đó, tình bạn thật là quý. Hai bạn ấy từng là sv Y Dược 1980, ở chung 

cư xá. Mèn, biết bao là chuyện để nói phải không? Chúc mừng hội ngộ. 

Dù không gặp mặt trục tiếp trong lúc này nhưng cũng thương-thiệt-là-thương

có phải không!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét