Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2021

Lan man và miên man

 

 

                                                     Thỏ ăn ớt

Hôm trước con gái chở mẹ đi khám răng, về ghé chợ mua vài thứ.

Vô khu bún mắm miền Tây. Nhà hàng đã dời về khu bên kia đường, 

khúc dưới kia, khang trang và parking rộng hơn.

Hương vị bún mắm hấp dẫn thiệt và cũng gợi lại bao nhiêu là kỷ niệm 

và hương vị những món ăn khác ở quê nhà...

Nhắc đến quê nhà, lòng lại bâng khuâng nhớ! Thương Sài Gòn, Mỹ Tho

 những ngày này... Những người thân thương, những bà con họ hàng,

những bạn bè quen biết đang hoang mang lo âu, đang trong giai đoạn

khó khăn, những ngày phong tỏa chống dịch. Cầu mong dịch bệnh sớm 

đi qua để cuộc sống mọi người được an vui như trước.

Tui có tật lan man và...miên man. Nên hay suy nghĩ và giữ lâu trong đầu 

mình những điều suy nghĩ đó. Dù đã cố gắng sửa đổi nhiều rồi nhưng vẫn

còn chưa dứt. Chỉ làm bận lòng mình thôi, có ích chi! Ví dụ như dặn mình

đừng ham liếc mắt qua các ý kiến ý cò này nọ của người nọ người kia, mất

công còn đọng lại trong đầu và suy nghĩ. Thế rồi cứ mở máy lên là không

thể bỏ qua. Hihi. Mà thiên hạ cũng rảnh thiệt! Thôi, kệ người ta.

An phận già đi cho nó nhẹ lòng.

                                        Hai chậu bạc hà và cây dưa lưới    

 



Và cái sự an phận già vui với cỏ hoa cây trái trong vườn, vui với trẻ thơ

hồn nhiên của tui cũng thiệt là...lan man và quá ...miên man! Mỗi ngày

tui ra đếm cây dưa gang không biết mấy lần, dù đó là giữa trưa nắng hay

là lúc sắp đi bộ, cả chiều muộn sau đi bộ về. Đếm một cách say sưa, miên

man, tỉ mẩn, cẩn trọng, nâng từng ngọn lá, niềm vui xôn xao theo tiếng

lá sột soạt và bước chân con thỏ quấn quýt bên tui. Vì vài ngày, con số lại

tăng lên đầy phấn khích. Hôm nay đã 15 trái! Rồi mỗi ngày tui lại dí đôi 

mắt già nua vào mấy cây ớt coi nó đã ra hoa chưa? Cây cà tím ra được bao

nhiêu trái... Mèn, Bà cháu tui cứ lui cui với cây, hoa, cỏ, trái trong vườn.

Giờ lại có thêm con rùa để cho tụi nhỏ chơi trò chạy đua với thỏ nữa. Nói 

cho vui vì vừa có thỏ, vừa có rùa chứ thật ra nào có chạy đua như chuyện

ngụ ngôn của Cụ nhà thơ Pháp.

Thực tình, cũng có những lúc suy nghĩ miên man mà lại trống rỗng, không

biết viết gì. Và lại có khi đã "viết gì" rồi mà vẫn trống trơn! Hey! Hihi






 

2 nhận xét:

  1. Đầu óc lan man rồi... thì viết lan man. Cố gắng viết để chống sự lãng quên, chống Alzheimer. Ít viết thì chỉ một thời gian ngắn thôi sẽ phát hiện ra mình quên đi rất nhiều thứ: Quên người này người kia, quên chuyện này chuyện kia mới hôm qua đây, quên chữ nghĩa (vốn từ vựng sụt giảm nhanh, không còn nhớ những từ trừu tượng mà chỉ còn 2 - 300 từ cụ thể...). Chị ráng viết nhé. Tôi cũng thế... tôi viết để tôi đừng quên... vậy thôi!

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn Bình và Tuyết. Nơi đây là chốn để lưu giữ và gặp lại những hình ảnh bạn bè. Tui vẫn rất nhớ từ những cảm giác trống vắng khi đang ở bên nhà mà hai bạn đi thăm các con, cháu ở Châu Âu. Rất bâng khuâng.Bây giờ, lúc rãnh rỗi, tui cũng có những phút giây bâng khuâng khi nhớ về tất cả bạn bè và kỷ niệm. Nhất là trong giai đoạn dịch giã khắp nơi. Cầu mong mọi người đều được bình an, khắp nơi sớm trở lại cuộc sống bình thường như trước.

    Trả lờiXóa