Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Tan man ngay Thu


Đem cái khăn móc bằng len trên ghế salon ra sân sau giặt rồi phơi dưới nắng trưa. Nó bằng len nên không cho vô máy giặt và máy sấy được.Nắng sáng trong, tươi rói, ấm áp chi lạ, làm mình thấy thèm đi quanh một vòng quá! Mà hông lẽ đi bộ ra park thêm lần nữa! Sáng nay đã đi qua mấy vòng rồi! Bất tiện là ở chỗ đó!

Nếu là bên nhà, mình đã xách xe chạy một vòng để cảm nhận cái nắng mùa Thu tưới lên khắp tóc tai da thịt. Có thể qua các con đường quận 3, quận 1...thi thoảng nhìn (có khi nghe) lá vàng rơi...Thôi, không phải vậy đâu, coi chừng rơi vào hoang tưởng! Có thể thấy lá rơi trên đường, những con đường từng đạp xe qua mấy chục năm trước, lúc còn sinh viên hay mới ra trường dạy học ở Tỉnh, cuối tuần về đạp xe đi quanh vài con đường. Nhớ một lần hồi Dzoãn Vân chưa lấy chồng, đã có thư cho mình:"...thấy Mai đạp xe trên đường dưới hai hàng cây cao, lặng lẽ và cô độc..." Mèn ơi, cái thư ấy đã làm cho mình khóc hu hu cả buổi tối trong một góc phòng tập thể của giáo viên trường Nguyễn Đình Chiểu (một góc là vì Trường trưng dụng một phòng học cũ cho 4 giáo viên nữ tụi mình cùng ở, ngăn ra mỗi người một phần tư). Cho đến sau này, lâu lâu mình vẫn còn nhớ xúc cảm ấy khi nghĩ về bạn...Còn bây giờ, không còn trẻ nữa và không còn gần bên bạn bè ở quê nhà nữa nhưng mỗi khi nhớ về kỷ niệm xa, kỷ niệm gần cũng còn có lúc...khóc hu hu một mình! Có lần con gái thấy và cứ theo Mẹ, ân cần hỏi hoài vì sao Mẹ buồn. Cả hai Mẹ con đều phải bật cười khi nghe trả lời : Mẹ không biết nữa!

Như tuần trước đây, tự dưng đọc mấy dòng cô Nga (là bạn, là phụ huynh vừa là láng giềng ở đối diện bên Nguyễn Chí Thanh) text nói đã về VN rồi, cũng rưng rưng và con gái bắt gặp, hỏi, Mẹ ngập ngừng nói "nhớ bạn". Bạn nào Mẹ? Nhớ hết! Nhớ VN thì nói đại cho rồi Mẹ ơi, hi hi...Kể cho Ngọc nghe thì con út nói Mẹ lâu lâu điên điên vậy mà! He he, bình an nhe  Mẹ! Ừ, tại hôm trước Cô Nga cũng qua đây sau Mẹ 2 ngày, tuy ở Phila. nhưng vẫn í ới chuyện trò, cảm giác như gần nhau bên nhà vậy. Giờ cô ấy về Vn ,Mẹ thấy ...nhớ vậy thôi mà! Ờ, mà mình cũng cảm thấy nhiều khi điên  điên thiệt, hê hê.


Mỗi lần nói chuyện với Tuyết con, thấy thuơng con gái bên nhà. Nhưng cũng rất vui vì con đã biết sắp xếp nhà cửa để cho căn nhà đậm chất hoài niệm của một thời thơ ấu, tuổi nhỏ của các con. Thiệt ấm lòng.


Nghĩ ngợi miên man, nắng trưa ngày Thu tràn vào bên cửa sổ, cửa sổ không mở, dọi qua mái hiên. Lại nhớ câu hát "đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ..."
 Nắng qua mái hiên...Nắng mùa Thu trong như gương và vàng óng như mật ong mới làm nhớ được chứ nắng mùa Hè qua,nóng-thấy-Bà-Cố thì lo mà chạy vô nhà hưởng cái-sự-mát-mẽ-của-điều-hoà-không-khí, chứ đâu dại gì đưa cái mặt ra cho nắng háp vô thành hai cục nám hai bên gò má (mà nám thì "lấy không ra"-Lời của Nhung)! Vậy nên sáng nay cứ đứng tần ngần trong sân rồi ngồi bên mái hiên nhìn mây bay gió thổi, nhìn nắng dịu dàng trên lá hoa...bổi hổi, bồi hồi...

Lan man một hồi cũng không quên hình ảnh Sài Gòn những sáng mùa Thu, điên điên xách xe chạy một vòng, cảm giác thật thú vị...Ao ước...Nhưng mà cũng tỉnh táo ngay để chấn chỉnh cái-sự-hoang-tưởng của mình rằng: Thôi, phải biết thân biết phận. Già rồi, mắt kèm nhem, tai nghễnh ngãng, đường phố bây giờ xe cộ đông đúc mình ra đường lớ ngớ bị hất văng, không biết làm sao. Lại còn tiết mục nhìn và nghe lá rơi trên đường nữa thì thiệt là ...mơ mộng quá, phi thực tiễn!
Hơn nữa, cây xanh giờ cũng đà thưa thớt...Đó là cách để tự an ủi mình vậy. Và cũng có một nơi bình yên cây trái xanh rờn Tuyết con dành cho Mẹ sẽ có lúc vui cùng bè bạn thân thương.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét