Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

Chuyen vui ve lop A2




Hơi gió sớm mai nhè nhẹ, lành lạnh. Một cảm giác hoàn toàn khác với mọi buổi sáng trước đây khi bước ra sân.Thu đến rồi sao? Cũng có khác gì với chớm thu ở bên nhà đâu! Bầu trời xanh, có những cụm mây trắng bồng bềnh, màu xanh cây lá mượt mà quanh đây, gió nhẹ lay động những chiếc lá mềm mại tạo nên thanh âm khẽ khàng như tiếng thì thầm...thì thầm rồi vẳng xa... Hơi thu thật quen thuộc len lén vào tâm hồn và làm cho lòng mình bỗng dưng xao xuyến lạ.
Chút xao xuyến của một thời xa xưa gió heo may lao xao những tàu lá chuối khô trong khu vườn thời ấu thơ ở Mỹ lợi...Cái lạnh nhè nhẹ ảnh hưởng của cơn bão rớt tháng mười ngoài Trung thời tuổi trẻ ở Sài Gòn...Và, cái se se đầu Thu của hơi nước sông Tiền theo gió về sân trường N Đ C thời dạy học ở Mỹ Tho... Tất cả như ùa về...

Chắc không phải ngẩu nhiên đâu, dù là sự tổng hợp của xao-xuyến-một-thời-xưa-cũ, mà đó là dư âm cảm xúc qua chuyện kể của học trò thế hệ đầu 6X tối hôm qua. Thuơng quá mà cũng thấy vui vì học trò từng ấy tuổi rồi vẫn còn tin Cô để kể cho nghe những niềm riêng sâu lắng trong lòng!
Giữa khuya, đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại viber reo, vội vàng chạy ra a lo a lê một hồi õm tỏi , không nghe được. Chút xíu sau lại tiếp tuc reo, tiếp tục a-lô om sòm cũng vẫn không nghe luôn! Bèn nhắn tin răng không nghe được gì hết. Bên kia đầu dây, học trò nói có chuyện muốn kể Cô nghe mà nhắn tin sẽ mất thì giờ lắm!
- Kệ, cứ vậy đi, không sao đâu!
- Bên Cô bây giờ mấy giờ ạ?
- Mười hai giờ kém hai mươi khuya.
- Vậy thôi, Cô ngủ đi. Em sợ làm Cô mất giấc ngủ!
- Không sao, Cô ngủ khuya lắm, Cô thích nghe mà!
- Em sợ Cô nghe rồi ngủ không được.
- Cứ kể đi, Cô ngủ dễ lắm mà! Hi hi...


Và cứ thế, chuyện được kể, những dòng chữ ngắn gọn như những lời thì thầm. Học trò kể, Cô nghe. Không còn ranh giới Cô trò mà hai người bạn. Không còn mệnh lệnh của Cô giáo chủ nhiệm với cô học trò lớp phó học tập lớp 10-11 ngày nào...Hơi bùi ngùi một chút nhưng Cô thấy vui và rất thương những học trò mình.

Chuyện thứ hai:

Tuần trước, fb của mình bị hack.Hơi bực mình nên thông báo cho mọi người biết và xin lỗi, đóng fb một thời gian.Gần tuần lễ, mở lại sau khi đã "chỉnh đốn". Ánh Miều liền gửi lời hỏi thăm và thắc mắc vì sao cô biến mất mây hôm rồi. Trả lời Ánh Miều và một số bạn bè, học trò thương mến hỏi thăm, lý do là bị hack. Thế là ngay sau đó, Yến Lê vô hỏi:
- Hack là gì hả Cô?
Trời đất, Ông Địa ơi! Cô có biết hack là gì đâu nà! Nghe nói và biết hiện tượng ấy có tên như vậy. Giờ học trò hỏi, biết sao trả lời? Biết gì đâu mà giải thích? Đọc câu hỏi mà cười một mình, cười-không-kịp-thở như khùng như điên một hồi rồi mới "bán cái" cho Ánh Miều, biểu vô inbox mà giải thích cho bạn Yến Lê nhe.

Chuyện thứ ba:
Chuyện này hồi tháng trước, kỷ niệm 2 năm ngày mất của Ông Xã Cô (tức là học trò Cô gọi bằng Thầy theo lẽ thường), nôm na là ngày giỗ Thầy. Hồi Thầy còn sinh thời, Thầy Cô thường gọi nhau là "Ba-Má" đi kèm tên đứa con đầu lòng-Cách gọi rất riêng và trìu mến của những gia đình Huế-hơi-xưa-một-chút, còn con cái thì gọi Cha Mẹ là Ba-Me - Sau này cách vợ chồng khi có con rồi cũng thường gọi nhau là Ba Má trước mặt con cái chứ không riêng gì người Huế.Ví dụ, Cô gặp lại Cô Nhung, bạn Cô, ở Mỹ 40 năm nay, người Miền Nam, hôm đi ăn, Cô ấy không thể ăn hết, muốn nhờ Chồng share, đã nói: Ba sớt bớt phần nầy giúp Má đi! Hoặc bạn bè Cô ở VN cũng vẫn gọi nhau như thế, ví dụ, Cô Dzoãn Vân, người Hà Nội xưa, đã gọi chồng là Bố Cu Bi và xưng là Mẹ.v.v.( Xin lỗi hơi dài dòng một chút nhưng để thấy vui khi học trò cũ, ngoài 50 tuổi của Cô, tâm hồn vẫn rất dễ thương khi không nhận ra cách gọi này.) Hôm ấy, Cô có post mấy tấm hình giỗ Thầy và vài dòng cảm xúc, vẫn quen gọi là Ba. Ngay sau đó, học trò A2 của Cô, rất dễ thương, thương Cô và quan tâm tới Cô nên đã chia sẻ:
- Cô ơi, vậy là Ông đã mất hai năm rồi hả Cô? Em cầu chúc Ông sớm được lên Thiên đàng...

Mèn ơi, dù rất cảm động trước tình cảm học trò, rất trân trọng, yêu quý tình cảm học trò 38 năm trôi qua mà vẫn nhớ tới Cô, thương Cô dù cách cả nửa vòng trái đất, nhưng Cô không thể nào nhịn cười được! (Xin hứa: cười vui chứ không hề chút gì chê trách!) Thế là cười một mình, cười đau bụng...rồi comment cám ơn và giải thích.

Chuyện thứ tư:
Mới hôm qua, chủ nhật làm bánh bột lọc, post lên fb, được em khen ngon, hấp dẫn và hỏi Cô sao em giảm cân hoài mà không giảm  được! Đó là cách nói hồn nhiên mà giống như chơi chữ! Ngôn ngữ VN bây giờ "rút gọn" như rút gọn mẫu số chung của các phân số mà ngày xưa mình từng học vậy. Mấy chục năm trước dạy tụi em không có những hiện tượng này nên Cô đã không có cớ để bắt bẽ học trò mình từng câu từng chữ!
Cũng qua em, Cô được thông báo tin vui một bạn của lớp mới tìm được nửa trái tim của mình đi lạc. Hi hi, thấy trong lòng vui gì đâu á!

                                 (Moi them hinh co Hieu , Huong va K Phuong)
Chuyện thứ...n:
 Lớp 10-11A2 có thiệt là nhiều kỷ niệm vui buồn (cũng giống như những lớp đi qua cuộc đời dạy học của Cô vậy mà, riêng lớp này có 2 năm làm chủ nhiệm và cái mốc hơi cay đắng  một chút, 1979). Bây giờ chỉ nhắc những kỷ niệm gần, không nhác kỷ niệm xa nữa nhe. Đó là rất vui khi thấy lớp còn liên lạc, thân thiết với nhau bằng tình cảm của người lớn, trung niên, có người đã làm Ông Bà như Hoà (và có thể nhiều bạn khác nữa mình chưa biết hết), có đứa mới có niềm vui làm thông gia trong ngày cưới con cái như Anh Quốc và Đạt, có nhiều đứa con cái trưởng thành..cũng có đứa mới lượm được nửa trái tim đi lạc. Và, còn vài đứa thích (hay bị) chọn cho mình độc lập tự lo! Cô nhớ Thanh Huơng, nhớ Thạch và Đông...Còn Ngọc Phượng sắp "bỏ cuộc chơi" để vào cuộc khác. Chúc em vui và hạnh phúc. Nhớ Kim Phượng hôm về họp lớp, đường xa mang theo quýt ngọt Cái Bè. Hôm Đông gửi hình đám cưới con của Đạt, Cô thấy học trò mình ai cũng đẹp và vui. Thu Vân đủng đỉnh và rất chân tình, Ánh Miều hôm ấy gặp bạn bè vui và sau đó có chút tâm tư...Không thấy Thạch và Ngọc Phượng. Lâu lâu nhìn thấy hình học trò, lòng Cô vui và nhớ  một thời dạy học. Nhớ những lúc bâng khuâng đứng trên hành lang vắng nhìn sân trường lặng lẽ...


Thoắt chốc gần 40 năm dạy học. Chữ nghĩa chắc đã qua đi trong bấy nhiêu năm các em buơn bã vào đời, nhưng cái đọng lại là nghĩa tình một thuở...
Trời Thu dìu dịu sáng nay có chút gì đó giống quê nhà, gợi Cô nhớ tới nhiều thứ đã qua trong cuộc đời mình, trong đó có những chuyện vui về lớp A2 thuở ấy.



2 nhận xét:

  1. Cô ơi, đọc bài viết của cô em như được trở về với lớp 10A2 năm xưa. Lòng bồi hồi quá cô ơi. Em yêu quí tâm hồn trẻ trung của cô làm sao. Cô nhớ giữ sức khỏe và giữ mãi niềm vui, hứng thú gõ trên bàn phím như vầy nha cô. Để tụi em biết cô đang sống vui như thế nào và để lớp 10A2 có một nơi chốn tìm đến, quây quần với cô.

    Trả lờiXóa
  2. Phuong oi! Thuong...Thuong...
    Giờ đọc lại mới thấy chưa có hình của Hiếu. Và vì vậy nên quên nhắc tới anh chàng thư sinh của lớp! Lúc nào cũng trắng trẻo, mảnh mai, dù có bị Cô la cũng chỉ tủm tỉm cười, còn bị các bạn trêu thì đỏ mặt...Nhớ hôm họp mặt, sau đó Hương kể các bạn đi cà phê buổi tối trước khi Thạch về VL,Hiếu chở bạn ấy về nhà giữa đường bỗng dưng xe bị hư...Thế là Thạch "lủi thủi" một mình về nhà...Nhớ lúc Cô nghe Hương kể về cái giọng nhã nhẹt của Thạch than thở mà 2 Cô trò cười nghiêng ngữa. Còn Hiếu chắc là âm thầm nguyền rủa chiếc-xe-mắc-dịch! Hihi...

    Trả lờiXóa