Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Lịch sử cái áo đầm...




Không biết phải bắt đầu từ đâu để kể về lịch sử cái áo đầm tui bận trong những tấm hình buổi gặp lại bạn xưa này!
 Tối hôm trước và buổi sáng ngồi ba đứa trước sân nhà Nhung, bạn ấy đã nói: Mai có cái vẻ giống Má mình(!!!), mặc đồ và nói năng hiền hiền.
Sáng nay thêm một câu: Mai ơi, nhuộm tóc nhe! Đã già gì đâu mà để tóc vậy! Nhuộm nhe. Tụi mình nhuộm cho!
Tui cười  cười, không nói. Nhung tiếp: Không lẽ muốn làm bà-Mẹ-quê hoài? Thế là Mai xinh hưởng ứng rất tích cực. Nhớ là tối hôm trước trong bàn ăn, Hồng cũng nói hai chị nhuộm tóc cho chị Mai nhe! Và tui đã lái sang nội dung khác. Tưởng mọi người quên...
Và câu chuyện sáng nay trong lúc ăn bánh mì cũng vậy. Tui cười cười không nói và khen bánh mì ngon, ngon thiệt. Từ qua đây tới giờ chưa ăn loại bánh mì nào ngon hơn! (cũng có thể chưa mua tới hạng bánh mì này! hê hê)
Rồi ba đứa lo chạy đua với thời gian để chụp hình, đi chơi, đi ăn salad và...có tiết mục shopping!
              
             
Đi tới đi lui trong khu vực giày dép, Mai xinh thử đôi giày đẹp và vừa ý bảo với mọi người: Thấy không, đôi giày làm nên bộ đồ. Chứ không phải chiếc áo làm nên Thầy tu. (Mô Phật, chúng con xin lỗi!). Tui cũng vậy, lượn tới lượn lui...Một hồi lâu Nhung về phía phòng thử đồ ngắm nhìn mấy chiếc áo đầm... Rồi Mai xinh gọi:
-Như Mai đâu rồi, Nhung cần gặp kìa bạn!
-Nhung đâu?
-Phía này nè. Mai xinh vừa chỉ về hướng ấy và tui thấy Nhung
cầm trên tay chiếc áo đầm. Tui đi tới để nghe Nhung "ra lệnh":
-Như Mai vô thử cái áo này, sẽ thay đổi 180 độ!
-Thôi, ngại lắm!
-Dài mà, phủ luôn gót, có hở chỗ nào đâu!
Tui líu ríu tìm phòng thử chui vô. Nghe hai bạn đang trò chuyện rôm rả về sự việc này. Khoác chiếc áo lùng nhùng đi ra, hai bạn trầm trồ:
-Đó, thấy chưa! đứng đây chụp hình!

Mèn ơi, tới phòng thử đồ mà ba bà già làm như ở nhà, biểu tui bỏ tóc ra, mang giày, đeo túi của Mai xinh, đứng về phía này, phía kia cho không thấy mấy cánh cửa...Rồi tui chui vô phòng, nghe hai bạn ra lệnh: Mai cột tóc như cũ, mặc lại chụp tấm khác vì tóc có nếp xẹp xuống, không đẹp!
Trong lúc tui lúi húi thay ra mặc vào thì nghe bên ngoài hai bạn nói mở ra check lại coi cái chụp lúc nãy đẹp không!
Ôi, Trời đất ơi! Tiếng thảng thốt. Ủa sao không có hình gì hết vậy nè! Ờ, sao vây?! Im lặng một chút xíu là tiếng cười khuc khích mà đầy tiếc nuối: Ờ, sáng nay lúc vô nhà chut xíu lấy memmory ra, chắc bỏ quên chưa cài vô lại. Vậy là mất hết rồi! Đâu có thẻ nhớ nên máy đâu có ghi hình! Uổng công!

 Ơ hơ, vậy là bao nhiêu tấm hình chụp ngoài trời từ sáng giờ đều đã bị "gửi gió cho mây ngàn bay" hết rồi! Tui nghe như rứa, lòng đầy tiếc nuối...công sức chạy tới chạy lui, tạo dáng ngồi, đứng búa xua cho đẹp để kỷ niệm lần gặp bạn xưa mấy mươi năm của các bà già sixty plus! Chỉ 10 năm sau thôi là đã lụm khụm lắm rồi, đi lại thăm nhau từ nước này qua nước khác hoặc trong liên bang cũng là điều rất khó khăn. Chút huơng xưa ráng giữ lại cũng đã "tàn lụi" không thuơng tiếc!
Tui vừa chỉnh đốn trang-phục-áo-đầm xong liền chạy ra cùng với 2 bạn suýt soa tiếc những tấm hình chụp "no memmory"rồi đưa điện thoại cho Mai xinh chụp.Tui quên, mang giày của mình nên Mai xinh nhắc và đưa giày, đưa bóp cho tui làm dáng.

Mặc dù tiếc, nhưng ai cũng "tập trung vào công việc" nên Mai xinh check lại và khen-nức-nở làm cho tui vớ thêm chiếc áo nữa thử xem mặc vô nó làm sao. Bối rối quá nên cả hai lần chui vô phòng thử đều lộn, Mai xinh phải kéo tay ra, chỉ: bên này, bên này...Chưa hết , Nhung chạy lại đứng bên chụp chung và nói: Để nhìn cho sinh động giống như thật.
Cuối cùng, Nhung đã mua tặng tui cái áo đầm này và bảo lát về Nhung sửa ngắn lên xíu cho vừa, phải mặc ngay tối nay để chụp hình gửi cho các bạn! Ông Nội ơi, tui nghe bạn nói và biết đó là lệnh. Lệnh từ trái tim và cũng phải biết thực hiện bằng trái tim đáp lại!
Chưa bao giờ tui nghĩ bạn bè thân nhau hai năm, biền biệt 30-40 năm mà gặp lại vẫn còn như thời hai mươi tuổi. Ba đứa ghé vô chợ Á Đông 99 mua tôm về làm món Tôm-hấp-bia và một ít trái cây cho buổi tối rồi về.
Trời dịu nắng từ lâu. Nền trời dầy hơn với những đám mây màu xám. Trên đường về gần đến nhà, mưa lắc rắc vài hột...


Bắt đầu mở bếp làm tiếp cho bữa tiệc họp mặt.Và cũng bắt đầu các công-đoạn-lột-xác cho nàng lọ lem Trời ạ! Trong lúc tui bắt nồi bún bò lên bếp nấu lại cho nóng và bếp kia nấu nước luộc bún tươi thì Mai xinh lôi chiếc áo đầm ra, kêu tui bận vô rồi đo xem cần cắt bao nhiêu cho vừa kẻo dài lệch phệch. Còn Nhung lo pha thuốc nhuộm tóc cho tui! Không thể tưởng tượng ra có lúc này trong đời. Tui bận áo vô, Mai xinh nhắc phải đứng thẳng, kéo gấu áo lên khoảng 5, 7 phân gì đó rồi gọi Nhung ra. Lúc này Nhung vừa pha xong thuốc nhuộm tóc, đủng đỉnh ra, ôm theo hộp đồ may, ngồi xuống, kéo gấu áo đầm theo kiểu thợ may lành nghề rồi bàn với Mai xinh nên cắt bao nhiêu cho vừa để Như Mai mang giầy vừa phải, không được mang cao lêu nghêu. Tui ngồi phệt xuống và xúc động, nói có cảm giác rất happy vì được người chăm sóc, chưa từng được như thế bao giờ. Thật lòng và đang gần như khóc. Ngay sau đó, Mai xinh kêu tui vô bathroom để bôi thuốc nhuộm tóc. Nhung đã chuẩn bị áo cũ để tui mặc và cái bao nilon trùm ra ngoài lỡ thuốc nhuộm dính cũng không sao dù lúc nãy tui nói kệ, mặc đại áo pyjama nhưng bị 2 bạn la.


Mai dặn nửa tiếng sau phải gội, nhớ coi đồng hồ khi 2 đứa ở trong bếp còn Nhung ngồi vắt sổ rồi lên lai áo đầm ở trong phòng. Nồi nước luộc bún sắp sôi nhưng sợ mắc gội đầu nên chuyển bếp cho việc hấp bánh bột lọc trước lát nữa cho vừa nguội. Mai xinh nhắc sắp 30phut nhưng Nhung nói 45 phút cho thấm hơn. Đúng giờ, khâu áo đầm xong, bạn ra gội cho tui.





Mèn ơi, không lẽ khóc vì hạnh phúc quá! Chỉ biết thỏ thẻ với nhau rằng mình thấy rất vui và giống như thời còn đi học với nhau vậy đó. Ừa, tụi mình già nhưng tâm hồn đâu có già!

Nhung đưa cái khăn bự chảng cho Như Mai lau tóc rồi cả 2 bạn dắt Như Mai vô phòng trong sấy. Mỗi người một bên, cuốn những lọn tóc tròn vo trên đầu rồi tiếp tục sấy. Biết nói gì để diễn tả hết những cảm xúc yêu thương đang tràn ngập trong lòng! ?


Việc bếp núc tạm ổn, Mai xinh cắt dưa hấu thành hình cây thông noel, xếp hai đĩa trái cây thiệt đẹp... Bàn tiệc đã dọn lên. Mọi người chuẩn bị thay đổi xiêm y để chụp hình. Hai bạn bắt đầu tháo những lọn cuốn tóc rồi chải, làm cho mái tóc bồng bềnh hơn, trẻ trung hơn, hợp với chiếc áo đầm.


Mọi người vừa là đạo diễn vừa là diễn viên, chạy tới chạy lui, quên cả mắc cỡ với chủ nhà -Anh Hiếu. Anh Hiếu và Tony rất lịch sự để cho Nhung và tụi mình tự-nhiên-quậy phá mấy lâu nay, giờ mới xuất hiện để chụp hình và giúp đỡ tụi mình sắp xếp bàn tiệc và tiếp khách VH3 (vợ chồng anh Cường).VH ĐHSG ở Houston chỉ đếm trên đầu một bàn tay nhưng rất là ấm cúng, thân tình. Mong sao những lần sau, bè bạn phuơng xa đến vẫn nồng nàn...


Khách đến làm cho bàn tiệc vui hơn, rôm rả hơn. Những câu chuyện, tiếng cười thân thiện. Những kỷ niệm được nhắc lại càng ấm lòng nhau hơn. Gần đến giờ về thì vợ chồng em Hồng đến để thăm nhà Nhung và đón Mai xinh. Câu chuyện càng sôi nổi, kẹo đậu phụng càng thơm giòn ngọt, dưa hấu càng đỏ thắm mát lành, nho tuơi càng mọng nước, dứa thơm càng đậm vị...Và dư huơng bún bò nồng cay, bánh chưng rền nếp dẽo, bánh bột lọc hơi ít nhưng vẫn đậm đà, tôm hấp bia càng về sau càng thêm vị ngọt để thu hút hai chai rượu đỏ cạn ly, chai rượu Canada giữ tình bạn thân thương ở lại. Bánh Trung thu gợi nhớ vầng trăng quê huơng thời thơ ấu của những người bạn ngoài sáu mươi, trải nghiệm cuộc đời càng thêm thân quý nhau hơn.


Và nhất là đôi lúc thoáng qua cái nhìn của Hồng, Hồng Nhung, Mai, Mai xinh, về Như Mai  ánh lên sự trìu mến, yêu thuơng với chiếc áo đầm.
 Nhưng mà bạn thân thương ơi, vui với niềm vui hội ngộ, những tấm hình kỷ niệm một thời, đánh dấu một ngày. Còn chân quê xin cho mình giữ lại. Vì đó mới là cái chất của Như Mai.


4 nhận xét:

  1. Thật cảm động trước "nghĩa cử đẹp" của Hồng Nhung và Mai Xinh dành cho Như Mai! Bạn cũ quý nhau là ở chỗ đó, phải không Chị Mai ! (Nguyễn Tuyết)

    Trả lờiXóa
  2. Tuyết ơi, chính vì vậy mà tuần lễ qua rồi mình cứ tưởng như mới hôm qua! Rồi "ra ngẩn vào ngơ" nữa chớ! Có lúc lại tưởng như đâu đó trong giấc mơ chứ không nghĩ là sự thực.
    Mà blog lúc sau này "làm khó" với Mai xinh, viết nhận xét vào không được!
    Ở tuổi này rồi mà tụi mình còn giữ được tình cảm bạn bè như vậy thật là quý báu phải không Tuyết!

    Trả lờiXóa
  3. Dạ, chính em cũng bị Bog "đẩy ra" không cho comment nên em phải mượn máy tính của anh Bình đấy!
    Mai xinh thử nhận xét với tên "ẩn danh" thử xem! Mình đã làm như vậy nè!

    Trả lờiXóa
  4. Những kỷ niệm đơn giản mà rất thân thương

    Trả lờiXóa